Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 308 : Sự quyến rũ của sói
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Khi không mang vòng trọng lực, tốc độ của Tiểu Tịnh Trần rất nhanh. Thế nhưng, tốc độ của tên trộm này cũng không hề chậm. Cậu ta rất quen thuộc địa hình xung quanh. Cậu ta chuyên dựa vào lợi thế địa hình để lách vào những con hẻm vắng người. Ngõ hẻm không ai lui tới thường chất đống không ít đồ đồng nát. Cậu ta thuần thục lách Đông lách Tây, cứ như muốn tìm đường sống mà lao đi. Sau vài lần lách người nhanh và gọn, có vẻ như cậu ta đã cắt đuôi được người đuổi theo... Nhưng chỉ có vẻ như mà thôi!
Vừa chạy như điên vài con phố xong, đồng chí ăn trộm mới dừng chân, thở hồng hộc như cá rời nước. Nghỉ được một lúc, mãi mới hít được một hơi, cậu ta bắt đầu cẩn thận kiểm tra chiến lợi phẩm của mình.
Iphone 11 vừa ra mắt được vài ngày, đang trong thời gian hot. Sản phẩm mới tinh này chắc chắc sẽ bán được giá tốt. Chậc chậc, vớ được con dê béo rồi.
Đồng chí ăn trộm ước lượng chiếc điện thoại quý hơn vàng này. Cậu ta vừa đi vừa hát, sung sướng đi về nhà, không hề biết bản thân cuối cùng đã chọc phải rắc rối to đến thế nào. Haiz, tục ngữ nói: người vô tư luôn hạnh phúc, người biết càng nhiều chết càng sớm!
Tiểu Tịnh Trần là một kẻ mù đường, siêu cấp mù đường. Đuổi theo tên trộm cô bé phải nhìn thấy bóng người đó, nếu không thấy cô bé liền lạc đường. Vậy là, sau khi đồng chí ăn trộm nhờ vào lợi thế địa hình, nhanh nhẹn quẹo vài khúc quanh ngắn, do không thấy người nên Tiểu Tịnh Trần lập tức bối rối. Cô bé chỉ có thể ngơ ngác đứng ở giữa hẻm nhỏ, nhìn trước ngó sau không biết nên đi bên nào mới tốt.
Nhưng mà nếu mọi người cho rằng ngã tư hẻm nhỏ có thể làm khó cô bé thì... ngây thơ quá rồi đó!
Em gái cũng không phải đang đi dạo, vừa qua ngã tư đã không phân biệt được phương hướng. Cô bé đang đuổi theo người khác mà. Không thấy bóng người đó cũng chả quan trọng, trước giờ cô bé không sống qua ngày bằng mắt thường thôi đâu. Thế là, sau khi bản thân không thể biết rõ phương hướng, em gái hơi ngẩng đầu, nhắm mắt, mũi nhỏ chun lại, đôi tai rung rung, dáng vẻ đó như là sau lưng còn một cái đuôi bông xù không ngừng vung vẩy liều mạng tỏ vẻ dễ thương đúng thương hiệu Màn Thầu vậy.
Tiểu Tịnh Trần chỉ mới chạm mặt, tiếp xúc với đồng chí ăn trộm không quá mười giây. Thời gian lại qua lâu như vây, cô bé đã quên mùi của cậu ta. Nhưng không sao, trên tay tên trộm còn điện thoại của cô bé, vậy trên đó chắc chắc có mùi của cô bé, còn có mùi thuộc về cha - hương vị cô bé quen thuộc nhất. Trước đó điện thoại được Bạch Hi Cảnh ôm rất lâu, chỉ đến khi Tiểu Tịnh Trần về cha mới đưa cho cô bé.
Thế là, Tiểu Tịnh Trần không chút áp lực đuổi theo mùi hương thơm nức phiêu lãng chính hiệu của cha, chạy thẳng một đường đến đại bản doanh của đồng chí ăn trộm.
Nơi đó là một nhà xưởng bỏ hoang. Trên bãi đất trống trước nhà xưởng là những vật liệu kim loại gỉ sắt rơi lung tung khắp nơi. Cánh cổng rỉ đến mức như sắp mục ra được đóng chặt, trên xích khóa cổng cũng đầy gỉ sét. Tiểu Tịnh Trần nhăn mũi hít hà, lùi về phía sau hai bước, nửa người trên từ từ khom lại, tăng tốc độ lao thẳng về phía cổng sắt. Cô bé bỗng nhảy một cái, người bay lên cao, bàn tay túm lấy phần nhô ra trên cổng sắt, lật mình nhẹ nhàng hạ cánh xuống đất.
Tiểu Tịnh Trần đã vào trong, Màn Thầu bị ngăn cách bởi cánh cổng liền không vui. Nó đứng thẳng người, móng vuốt dùng sức cào cổng, gầm gừ: “Hú!”
“Cầm đồ của tôi còn dám lừa tôi. Màn Thầu, cắn cậu ta!”
“Hú ú...” Màn Thầu dứt khoát há mồm nhe răng ra, cắn vào vai tên trộm. Sắc mặt của hai bạn đồng nghiệp với tên trộm liền tái mét. Bọn họ khiếp sợ nhìn răng nanh đã lộ hết ra của Màn Thầu, trái tim nhỏ run cầm cập. Fuck! Con mẹ nó, ai dám nói con vật này là chó, bọn họ sẽ liều mạng với người đó!
Hai người đứng xem còn sợ đến hết hồn, càng đừng nói đến người đối mặt với bộ nanh của Màn Thầu là tên trộm. Cậu ta sợ đến vỡ mật, dùng sức lấy tay chống ở cổ Màn Thầu, cuống cuồng hét to: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Vị nữ hiệp này, xin tha mạng! Mạng người quan trọng không phải trò đùa, không đáng vì tôi mà đeo tội giết người đâu. Tuyệt đối không đáng đâu. Nữ hiệp à cô là Bồ Tát tái thế đại từ đại bi, xin hãy tha cho tôi lần này. Tôi đảm bảo sau này sẽ từ bỏ không làm chuyện xấu nữa, thật đó, thật đó...”
Mấy trăm chữ được phun ra tằng tằng, không ngắt nghỉ cũng không hề dừng lấy hơi. Tiểu Tịnh Trần chỉ nghe, ánh mắt bình tĩnh, khí thế bình thản, nhìn không hề giống khổ chủ có đồ bị trộm đang tức giận, cũng không có vẻ vui sướng khi bắt được tên đầu xỏ trộm đồ. Cô bé giống như một người bàng quan đặt mình ngoài thế tục. Thế nhưng không thể không nói, vận may của đồng chí ăn trộm quả thật bùng nổ. Một câu nói của cậu đã chọc trúng điểm quan trọng của em gái này đã. Đó chính là: Bồ Tát tái thế đại từ đại bi!
Trong chớp mắt Tiểu Tịnh Trần vui như mở cờ, búng tay tạch một phát. Màn Thầu đột nhiên dừng lại. Răng nanh sắc nhọn của nó đã đâm xuyên qua quần áo tên trộm, đâm nhẹ vào da thịt của cậu ta. Màn Thầu liếc mắt nhìn mặt mày đang phát sáng như Phật quang phổ độ chúng sinh và nụ cười từ bi của cô bé, rồi lặng lẽ há miệng buông tên trộm ra.
Nó hận bất cứ thứ gì liên quan đến Phật Tổ, kể cả chữ viết!
Màn Thầu lui người ra, tên trộm mềm nhũn cả người, nằm trên mặt đất. Quần áo cậu ta ướt đẫm mồ hôi. Lấy mắt thường cũng có thể thấy vết máu đang loang ra trên vai áo. Mặc dù con sói không đớp cậu miếng nào, nhưng răng nanh nhọn sắc đã đâm xuyên qua da cậu ta, chảy chút máu là bình thường.
Đồng chí ăn trộm từ từ hồi tỉnh, vẻ mặt đau đớn ôm vai co người thành hình tròn. Hai người bạn của cậu ta cuống quýt chạy đến đỡ cậu ta dậy, hoảng hồn nhìn Tiểu Tịnh Trần, không dám di chuyển bước chân.
Tiểu Tịnh Trần chớp đôi mắt, mãi mới phản ứng. Khi cô bé đang định xoay người rời khỏi thì không ngờ có một đám người kéo nhau đi ra từ hẻm nhỏ. Bọn họ đều ăn mặc tùy tiện như lưu manh, hơn nữa mỗi người đều trông như hung thần. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là bọn họ người nào người nấy đều giơ cao dao bổ dưa hấu dài nửa mét trên tay!!!
Tiểu Tịnh Trần trợn tròn mắt! A Di Đà Phật, cái là tình huống quái gì đây hả cha ơi!