Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 317 : Giáo dục theo kiểu dày đen của cha ngốc

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Bài vị của các tăng nhân chùa Bồ Đề không phải là sắp xếp theo trình tự vào chùa mà là dựa theo thân phận sư phụ - đệ tử, sư thúc - sư điệt. Lúc Tiểu Tịnh Trần vào chùa, cô bé vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng bởi vì đã bái Phương trượng Trụ trì là sư phụ, nên cô bé liền trở thành đệ tử có vai vế cao nhất trong cả chùa Bồ Đề ngoại trừ sư phụ ra. Một đám đông sư huynh, sư điệt, nhưng cho dù là tăng nhân già hay trẻ thì đều yêu thương và chăm sóc cô bé như con trai của mình.



Đám tăng nhân trong chùa Bồ Đề đa số đều là những người có công việc đặc thù, hạ đồ đao xuống, lập địa thành phật không phải chỉ là tùy tiện nói chơi không thôi. Mặc dù bọn họ thật sự khổ tu nhưng quan niệm thị phi, quan niệm thiện ác kiểu gì cũng có, chỗ này dạy hai câu, chỗ kia dạy hai câu liền dạy cho một đứa trẻ thuần khiết không nhiễm chút bụi nào nghiêng lệch đến hệ Mặt trời nào rồi. Có điều, cho dù là quan niệm thiện ác, quan niệm thị phi có vặn vẹo như thế nào đi nữa, bọn họ vẫn có một tâm lý mà bất kỳ tăng nhân nào cũng có, không thể thay đổi... đó là một lòng hướng Phật!



Thế là, cô bé tam quan vặn vẹo một mực giữ tấm lòng từ bi, quý trọng sinh mệnh, hơn nữa còn bướng bỉnh đến nỗi ngay cả Bạch Hi Cảnh cũng không kéo về nổi.



Đây chính là “kiến thức thông thường” mà cô bé tích lũy từng chút một. Bắt đầu từ khi có trí nhớ đến giờ, những “chân lý” được khắc sâu vào trí óc thuở còn bé, Bạch Hi Cảnh đã mất thời gian mười ba năm cũng không thể hoàn toàn thay đổi được, có thể thấy được em gái nhỏ này cố chấp như thế nào.



Nghe Tiểu Tịnh Trần chậm rãi kể lại rành mạch tất cả mọi chuyện có liên quan từ lớn đến nhỏ, bà Dương càng thêm an lòng, không khỏi thầm giật mình với trí nhớ của Tiểu Tịnh Trần. Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, thế mà cô bé còn có thể nhớ rõ ràng như vậy, đây không chỉ là việc mà “đã gặp qua là không quên được” có thể giải thích nổi.



Đương nhiên, bà Dương không biết Tiểu Tịnh Trần có thói quen báo cáo hành trình của mình không bỏ quên bất cứ một từ nào, lúc trước là báo cáo với sư phụ, sau này là báo cáo với cha. Cho nên, đối với những việc mà mình đã trải qua, cô bé nhớ vô cùng rõ ràng, cho dù là chuyện đã qua mười ba năm đi nữa, cũng có thể nhớ lại rất chi tiết.



Đó là tài năng trời ban của cô bé, là tài năng mà Cha Ngốc và sư phụ cùng nhau bồi dưỡng cho tương lai của cô bé!



Đợi đến khi kể xong câu chuyện, mặt trời đã lặn xuống phía Tây. Bà Dương ngồi trên ghế, khắp mặt phiền muộn, ánh mắt đục ngầu có chút tan rã, dập dờn ánh nước mông lung, tựa như đang nhìn xuyên qua Tiểu Tịnh Trần vậy, nhưng bà ấy không nói gì nữa.



Mặt trời đã xuống núi, Tiểu Tịnh Trần liền lo lắng, cô bé từ đầu đến cuối vẫn luôn ghi nhớ lời của cha: Nếu về muộn sẽ không có cơm ăn đâu!



Chuyện này có thể được sao?? Đối với quỷ tham ăn thì trên thế giới này thì tuyệt đối không có chuyện gì có thể đáng sợ bằng đói bụng.



Thế là, Tiểu Tịnh Trần quả quyết tìm Dương Tĩnh: “Đưa tôi về nhà ăn cơm tối.”




Bạch Hi Cảnh: “...” Con gái ủng hộ anh như vậy, anh thật sự không biết là nên khóc hay là nên cười đây!



Ho nhẹ một tiếng, Bạch Hi Cảnh kiên quyết lựa chọn không nhìn tới ánh mắt tỏa sáng lấp lánh của Tiểu Tịnh Trần: “Màn Thầu đã cắn người ta bị thương nghiêm trọng, bạn bè của người đó...!”



Lời phía sau Bạch Hi Cảnh còn chưa tiếp tục nói tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn Tiểu Tịnh Trần. Tiểu Tịnh Trần ngẩn người hai giây, mới bừng tỉnh ngộ: “Bạn bè của người đó sẽ đến báo thù giúp gã? Bắt nạt Màn Thầu??” Đôi mắt to liền trợn tròn, lông mày dựng thẳng đứng, nắm chặt hai bàn tay lại, giơ tay lên huơ huơ: “Bọn chúng dám? Nếu như bọn chúng dám bắt nạt Màn Thầu, con sẽ đánh cho bọn chúng đến Phật Tổ cũng không nhận ra được.”



“Hú ú...”” Màn Thầu nằm sấp trên nền nhà, không vui gầm nhẹ một tiếng: Ông đây mới không thèm sợ!



Bạch Hi Cảnh lạnh lùng liếc nó một cái, nắm lấy bàn tay mập mạp của Tiểu Tịnh Trần, cười nói: “Bình tĩnh, ba không có nói đến Màn Thầu, mà là Dương Tĩnh và đám bạn của cậu ta.”



Tiểu Tịnh Trần mặc dù phản ứng khá chậm, nhưng cô bé không hề ngốc. Tốn thêm vài giây đồng hồ, cô bé cuối cùng cũng đã hiểu lời nói của cha, không khỏi xoắn xuýt: “Ba ơi, thế con nên làm sao?? Dương Tĩnh và bà Dương là người nhà của sư điệt Minh Trừng, con không muốn bọn họ bị bắt nạt.”



Đây cũng chính là nguyên nhân mà Bạch Hi Cảnh lên tiếng nhắc nhở Tiểu Tịnh Trần, mặc dù Minh Trừng vào chùa Bồ Đề sau khi anh xuống núi, hai người không hề quen biết nhau, nhưng Tiểu Tịnh Trần có quen biết anh ta. Nếu như Tiểu Tịnh Trần biết Dương Tĩnh và bà Dương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì chắc chắn cô bé sẽ rất buồn. Hơn nữa chỉ cần nghĩ đến có người từ đầu đến cuối vẫn nhớ đến chuyện tìm con gái của anh để báo thù thì trong lòng người cha nhị thập tứ hiếu này lại nóng nảy không vui.



Nguyên tắc của Bạch Hi Cảnh trước giờ đều là: Phải bóp chết những nguy cơ từ trong trứng nước!



Đương nhiên, anh hoàn toàn có thể ngầm xử lý sự việc này một cách hoàn hảo, nhưng lần này anh muốn nhìn xem Tiểu Tịnh Trần sẽ làm như thế nào. Sự lựa chọn của cô bé sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến con đường của cô bé sau này. Vẫn là một câu nói đó, cha không thể ở bên con gái cả đời, cô bé muốn trở thành một con mọt gạo vô lo vô nghĩ, tự do tự tại, hay là biến thành một người có thể đứng một mình giữa vạn trượng hồng trần, Cha Ngốc đều có thể thực hiện vì cô bé, nhưng tiền đề là, cô bé bắt buộc phải tự đưa ra lựa chọn!



Sự lựa chọn của Tiểu Tịnh Trần, gần như là không thể nghi ngờ!!