Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 318 : Em gái ngốc nghếch bị dẫn lên đường rồi

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Anh Đức là bá vương khu Hạ Thành, có đến bốn mươi phần trăm người lăn lộn dưới đáy xã hội của Thượng Kinh sống ở đây. Không nên cho rằng tỉ lệ dưới năm mươi phần trăm là nhỏ. Tính theo số dân Thượng Kinh, chỉ trừ mười phần trăm người quyền quý, còn lại chín mươi phần trăm đều là dân thường, mà dân chúng bình thường ở Hạ Thành đã chiếm bốn mươi phần trăm trong số đó. Phần béo bở ở đây thực sự không ít hơn khu Thượng Thành là bao, chỉ là cách kiếm chác không giống nhau mà thôi.



Sex, bạc, nghiện là những thứ dễ kiếm tiền nhất trong truyền thuyết!



Anh Đức chủ trương buôn thuốc phiện. Mới đầu hắn chỉ là chân loăng quăng, chuyên chạy khắp đầu đường cuối ngõ tìm kiếm mấy tên ăn chơi để bán bột trắng. Thứ này kiếm tiền rất nhanh, mà chỉ cần không bị cớm bắt thì không lo lỗ vốn. Dần dần, việc làm ăn ngày càng lớn, Anh Đức lại là tên dám làm dám liều, nên đến cuối cùng, hắn ta trở thành một trong những bá vương của thị trường thuốc phiện khu Hạ Thành. Các đàn em dưới trướng nhiều vô số kể, ra đường vệ sĩ quanh hắn không dưới mười người. Số lượng này không phải để bảo đảm an toàn bản thân hắn mà chỉ để khoe khoang, phô trương địa vị đại ca xã hội đen của hắn mà thôi.



Trên thực tế, những năm này, hắn ở khu Hạ Thành quả thực rất nổi danh. Làm tốt quan hệ với phía trên, được người phía trên chiếu cố, lại có kẻ dưới cung phụng, hắn tự nhiên ung dung mà chờ tiền cuồn cuộn rót vào túi thôi.



Nhưng hôm nay, hắn lại bị chọc tức đến mức đập nát bức tượng Quan Công bằng phỉ thúy mà mình thích nhất.



Một tay chó săn dưới trướng đi giúp hắn thu lãi, thế mà lại bị một con chó thật cắn cho nhập viện. Hơn nữa thương thế rất nặng, nằm hơn nửa tháng mới nói được. Anh Đức thấy rất tức, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.



Con chó dám cắn tên đàn em kia đang muốn vả vào mặt hắn đây mà. Lại thêm sự châm ngòi thổi gió của những người khác, Anh Đức liền nổi cơn thịnh nộ. Hắn lập tức hạ lệnh tập trung anh em đi đòi lại mặt mũi. Đúng, không phải hắn muốn báo thù cho thuộc hạ, mà là đang tìm lại thể diện cho mình.



Đứng trước sảnh chính giữa sân biệt thự, Anh Đức chắp tay sau lưng nhìn đám đàn em tập trung trước mặt, hung tợn, nói: “Thằng Dương Tĩnh khốn kiếp đã dám nợ tiền không chịu trả, lại còn tìm người đánh huynh đệ của chúng ta bị thương. Thù này có nên báo không?”



“Báo thù! Báo thù! Báo thù!” Nhiệt huyết của đám người dâng trào bốn phía.



“Bành Tuấn vẫn đang nằm viện, chúng ta không thể để cho máu của nó chảy một cách vô ích, đúng không anh em?”


Ánh mắt dù chưa mở nhưng hắn đã cảm thấy rất chói mắt. Sau khi nheo mắt một lúc để thích ứng, hắn mới có thế mở hết mắt ra để đánh giá bốn phía. Sau khi ngây ngốc, ngẩn người khoảng hai giây hắn mới phản ứng lại. Nơi đây là nhà hắn, mà còn là phòng khách ở tầng một!



Anh Đức vừa muốn cử động thì phát hiện bản thân đang bị trói. Hắn kinh hoàng nhìn khắp bốn phía, sau đó thấy được người đang ngồi ngay ngắn trên bộ sofa đắt tiền của mình - cô gái đánh hắn như đánh bao cát!



Giờ thì Anh Đức không dám coi cô bé là thứ hàng để xxoo nữa. Có thể từ tên tiểu tốt lăn lộn đến vị trí này, hắn cũng không phải là đồ ngốc chỉ biết suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Đến giờ hắn đã biết bản thân đoán chừng là đã bị người khác hố, nhưng không sao, hắn không sợ, hắn có ô dù ở cấp trên.



Anh Đức ngồi khoanh chân trên mặt đất, ánh mắt âm trầm nhìn cô gái nhỏ, cười lạnh, nói: “Con nhóc kia, mày là người của đường dây nào thế, lại dám chọc vào tao. Mày cũng không ra ngoài nghe ngóng một chút, Anh Đức tao đây là nhân vật thế nào, cả cái khu Hạ Thành...”



Cô gái nhỏ căn bản không có nhẫn nại nghe hắn nói mà thẳng tay cầm lấy gạt tàn trên bàn trà ném thẳng vào hắn. Anh Đức bị trói nên không thể động đậy, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn gạt tàn tiếp xúc thân mật với trán mình. Một cơn đau đớn mãnh liệt ập đến trong nháy mắt, còn đau hơn cả khi bị đánh gãy răng. Nỗi đau khiến người ta không thể chịu nổi. Nhưng mà thực tế, gạt tàn rơi xuống đất, trán hắn lại không có bất cứ vết thương nào, ngay cả vết đỏ cũng không có.



Tiểu Tịnh Trần chớp chớp mắt, mặt không chút biểu cảm nhìn hắn, nói: “Ông mang nhiều người thế này để đi tìm Dương Tĩnh báo thú đúng không?”



Anh Đức hơi sững người, đột nhiên đã tìm ra chân tướng sự việc. Hắn nói: “Mày đến đây vì Dương Tĩnh hả?” Nếu thế thì dễ giải quyết rồi!



Tự coi là đã biết chân tướng sự việc, Anh Đức rất đắc ý. Hắn cười lạnh một tiếng, hơi ngước đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, nói: “Khôn hồn thì gọi thằng Dương Tĩnh đến đây dập đầu nhận sai với ông, sau đó làm thịt con chó cắn Bành Tuấn cho ông đây nhắm rượu, nếu không thì...”



“Rầm” Một tiếng vang nổi lên, những lời còn lại Anh Đức cũng không cần phải nói nữa. Bởi vì Tiểu Tịnh Trần đã cầm bàn trà đập thẳng vào đầu hắn rồi.



Muốn ăn Màn Thầu nhà cô bé??!! Đi chết đi!