Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 319 : Quỷ dữ lại xuất hiện
Ngày đăng: 16:50 30/04/20
Dù sao trong lòng Tiểu Tịnh Trần cũng có Phật, tuy rằng do thể chất biến dị mà hung tàn bẩm sinh, nhưng khi ra tay cô bé vẫn phân rõ nặng nhẹ. Trên nguyên tắc, bàn trà vừa chắc vừa nặng có thể đập cho người ta trực tiếp đi gặp Phật Tổ. Nhưng Tiểu Tịnh Trần có thể đập gạt tàn mà không lưu lại dấu vết thì cũng có thể khống chế sức lực không để cho bàn trà đập chết người, chỉ làm cho Anh Đức đơ tại chỗ. Hắn không ngất nhưng cũng không lên tiếng được.
Sau khi lấy bàn trà đập, Tiểu Tịnh Trần ngồi trở về sofa, quét mắt nhìn. Mấy tên đàn em của Anh Đức đã tỉnh lại lập tức rụt cổ lại. Chiếc bàn trà đó vừa rồi thật sự đã đập nhiệt tình và dũng khí của bọn họ thành bụi rồi.
Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc nói: “Các người, ai muốn tìm nhóm Dương Tĩnh gây phiền phức thì tự động đứng lên.”
Phật Tổ làm chứng, Tiểu Tịnh Trần thật lòng muốn hỏi thăm một cách chân thành, cô bé không hề tỏ ra uy hiếp. Thế nhưng, sự đe dọa bằng một cái gạt tàn và một bàn trà lúc trước và kết cấu tạo câu cũng như ngữ khí của cô bé đã làm cho lời này khi vào tai người khác thì không giống như một câu hỏi dễ chịu.
Thế là, vài tên đàn em vừa tỉnh lại không khỏi nhìn nhau, sau đó, có người run cầm cập đứng lên. Có một thì sẽ có hai, có ba. Vậy là, càng ngày càng nhiều người đứng ra. Khi tất cả mọi người tỉnh lại, tại hiện trường, trừ Tiểu Tịnh Trần và Anh Đức ra thì không còn ai ngồi cả.
Tiểu Tịnh Trần gật gù, nói: “Rất tốt, nói vậy thì tôi đã không đánh sai người.”
Cô bé đánh cũng đánh rồi, giờ mới hỏi “Có đánh sai người hay không” còn có ý nghĩa gì sao? Còn có ý nghĩa sao?
Đương nhiên vẫn còn ý nghĩa! Trong nửa tiếng tiếp theo, những tên đàn em trong bang phái của Anh Đức đều được tự mình trải nghiệm ý nghĩa chân thực nhất đó.
Nếu như nói trước đó đánh đấm trong sân chỉ nghiêng về một bên, vậy thì giờ phút này, trong sảnh, là sự hành hạ đến từ một phía. Mặc dù trước đó mọi người đều bị cô gái này dùng bạo lực đánh cho ngất đi, nhưng họ cũng không bị thương chỗ nào. Thế nhưng giờ đây, những tiếng răng rắc khi xương gãy đang vang lên không dứt bên tai khiến người nghe dựng tóc gáy, cả người nổi da gà.
Nhìn bóng đáng Tiểu Tịnh Trần không ngừng di chuyển trong sảnh, Đại Sơn không khỏi rùng mình xoa vai, nhỏ giọng nói: “Này, em nói xem, sao Tiểu Tịnh Trần lại có sở thích kỳ lạ này nhỉ, đánh gãy xương người khác quả thực là con mẹ nó quá tàn nhẫn, quá vô tình, quá cố ý gây sự.”
Tiểu Tịnh Trần không khỏi nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn người đàn ông xa lạ, mũi chun lại ngửi ngửi. Nếu dựa vào khả năng ghi nhớ qua thị giác thì cô bé chắc chắn không nhớ được mặt của người đàn ông này, nhưng mà dựa vào mùi hương thì... Tiểu Tịnh Trần bỗng nhiên tỉnh ngộ, tay nắm chặt đấm nhẹ vào lòng bàn tay, nói: “Tôi nhớ ra rồi, anh là Đẳng Thập. Tôi đã gặp anh ở cổng khu trò chơi.”
Ánh mắt Đẳng Thập chợt lóe qua tia sáng, cười càng dịu dàng hơn, đáp: “Bạch tiểu thư trí nhớ thật tốt.”
Lúc đó cô bé khóc tới mức trời đất quay cuồng, ngoành mặt làm ngơ với anh ta, thậm chí ngay cả một ánh mắt cũng không chịu cho, sao giờ lại có thể nhớ anh ta, nhớ được tên anh ta? Điều này không khoa học!
Được rồi, lúc này Tiểu Tịnh Trần đã tự mình giải thích hiện tượng khoa học này, cô bé gật đầu, trả lời một cách chắc chắn: “Tôi có thể nhớ mùi của anh, chắc chắn không lầm được.”
Đẳng Thập im lặng. Nhớ mùi hương là thứ quái gì, sao lại khiến anh ta cảm thấy kỳ dị đến thế!
Sáu năm trước, Tiểu Tịnh Trần do nhảy ở máy trò chơi quá giỏi mà được mời nhảy thi đấu. Nhưng em gái không phân biệt được nhảy và đánh võ này đã đánh người ta, khiến cho quần chúng phẫn nộ. Lúc đó là Đẳng Thập đeo kính đã đứng ra đòi lại công bằng cho cô bé, chỉ với vài câu nói của anh ta đã khiến những lời chỉ trích của quần chúng biến thành lời đồng tình và ủng hộ. Đến cuối cùng khi anh ta cười híp mắt phân tích cho thấy bàn tay đứng sau màn sắp đặt sự việc này chính là anh ta, khiến cho đám thiếu niên nhà họ Bạch hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Tịnh Trần không nhớ mặt anh ta, nhưng nhớ được mùi hương của anh ta, cho nên mới nhận ra được.
Đương nhiên Tiểu Tịnh Trần chỉ nhớ được anh ta là người cô bé đã gặp ở cổng khu trò chơi. Nhưng khi Đại Sơn, Tiểu Sơn nhìn thấy anh ta thì con ngươi họ đột nhiên co lại. Hóa ra người đứng sau lưng Anh Đức lại là anh ta, nhưng họ không hề biết tin anh ta đã đến Thượng Kinh! Quả nhiên, không phải là địa bàn của bản thân thì làm gì cũng vướng chân vướng tay.
Đẳng Thập hoàn toàn không thèm nhìn Đại Sơn, Tiểu Sơn và nhóm vệ sĩ mặc vest đen dưới tầng một. Anh ta chỉ nhẹ nhàng khom lưng chào Tiểu Tịnh Trần với nghi lễ của một quý ông, rồi nói: “Xin chào Bạch tiểu thư, cho tôi giới thiệu lại từ đầu. Tôi tên Đẳng Thập, nhân viên nghiên cứu cấp S của Sở Nghiên cứu Đặc biệt. Tôi rất hứng thú với cô.”