Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 324 : Ba mồi lửa của vị quan mới nhậm chức

Ngày đăng: 16:50 30/04/20


Buổi sáng thứ hai ánh nắng rực rỡ, xuân về hoa nở. Ở tòa nhà Trác Định, tiếng người ồn ào đã vang lên từ sớm. Là công ty quốc tế lớn nhất thành phố S, nhân viên trong tòa nhà mặc dù không được coi là nhiều nhất, nhưng tinh thần hay vẻ ngoài chắc chắc phải thuộc dạng tốt nhất. Tập đoàn Trác Định không chỉ có lương bổng cao, chế độ đầy đủ, mà quan trọng nhất là ba chữ Bạch Hi Cảnh - đại diện cho niềm hy vọng nơi đây.



Mỗi nhân viên đều coi được làm việc trong công ty là niềm vinh dự, mỗi người đều thành tâm thành ý coi Trác Định là sự nghiệp cả đời của mình. Đối với người chủ của Trác Định, họ càng một lòng, cung cúc tận tụy đến chết không ngừng. Được rồi, nói như vậy cũng có chút hơi quá!



Đến thời gian đi làm, các nhân viên tốp năm tốp ba đi vào công ty, có nhân viên tinh anh trong ngành mặc âu phục giày da, vẻ mặt hăng hái; cũng có những nhân viên văn phòng với vẻ ngoài xinh đẹp, lão luyện. Bọn họ dù quen hay không quen, khi nhìn thấy đối phương đều lên tiếng chào hỏi. Trong chốc lát, cả tòa nhà Trác Định đều náo nhiệt vô cùng. Đến chín giờ, cả tòa nhà mới yên tĩnh trở lại, mọi người đều vùi đầu trong công việc bận rộn và căng thẳng.



Chín rưỡi, một chiếc xe sang trọng dừng lại trước cửa tòa nhà Trác Định. Nhân viên trực ở cửa ngay lập tức tiến đến, cung kính mở cửa xe. Nhân viên lễ tân tiếp đón ở tầng một đều tập trung đứng thẳng người, chỉnh lại đầu tóc, quần áo, yên lặng đợi Boss lớn đại giá quang lâm.



Cả thành phố S, người dám trực tiếp đỗ xe trước tòa nhà Trác Định, không phải Boss Bạch thì còn ai nữa!



Dù Boss Bạch thường mang công việc về nhà, một tuần thì đến sáu ngày rưỡi không ở công ty. Nhưng nếu không đi công tác, mỗi sáng thứ hai anh chắc chắc sẽ đến, dù chỉ là để đi dạo một vòng, thể hiện sự tồn tại của bản thân một chút.



Nhân viên lễ tân trong tòa nhà ai cũng là người đẹp, nở nụ cười thận trọng chờ mong sếp đến. Mặc dù biết người đàn ông độc thân cấp kim cương thành phố S này không có khả năng nhìn trúng mấy cô gái nhỏ xinh đẹp bình thường như họ, nhưng có cô gái nào lại không mơ mộng chuyện tình với hoàng tử chứ. Dù chỉ là sự tôn kính của nhân viên dành cho ông chủ, họ cũng muốn sếp thấy dáng vẻ tốt nhất của bản thân. Đáng tiếc hôm nay, bọn họ nhất định sẽ mất đi dáng vẻ đó trước mặt Boss.



Bạch Hi Cảnh xuống xe nhưng không đi thẳng vào công ty mà xoay người, vươn tay vào trong. Sau đó có một bàn tay thon dài, trắng muốt đặt lên tay anh khiến cho bảo vệ kinh ngạc. Ánh măt bọn họ không dám nhìn lung tung, chỉ biết được có một người con gái đi ra từ xe của Bạch Hi Cảnh.



Đây đúng là tin tức kỳ lạ nhất thế giới!




Được rồi, thực ra nguyên nhân khiến Tiểu Tịnh Trần tức giận rất đơn giản. Cô bé là người không có những kiến thức thông thường, nhưng một khi cô bé hiểu được kiến thức cơ bản nào đó thì cô bé đều sẽ quán triệt thực hiện nó một cách triệt để. Lúc học lớp một ở tiểu học, Bạch Hi Cảnh sợ cô bé quá cứng đầu nên đã dạy cô bé rằng “trong lớp không được ăn uống“. Với một cái bụng luôn đói thì ăn mới là trạng thái bình thường, nhưng khi nghe cha nói, thì dù có đói thế nào, cô bé cũng đợi sau khi tan học mới ăn. Trong giờ học cô bé tuyệt đối không trốn ở góc nào đó để lén ăn đồ.



Nếu đi học không thể ăn uống, vậy đi làm cũng không thể ăn, đúng không?



Nhất là ở công ty của cha, những người này tuy giúp cha làm việc, nhưng cha tốn nhiều tiền mời bọn họ, bọn họ lại dám ăn uống, lơ là công việc. Đây là điều không thể tha thứ!



Thế là cô bé cuồng cha ngay lập tức nổi giận, ngày đầu đi làm đã khiến cho một cô nhân viên lễ tân thành bia đỡ đạn.



Bạch Hi Cảnh tuyệt đối không có khả năng làm xấu mặt Tiểu Tịnh Trần, Đại Sơn, Tiểu Sơn cũng sẽ không vì một cô lễ tân mà khiến Tiểu Tịnh Trần không vui. Hơn nữa đây cũng là lỗi sai của chính lễ tân, công ty đã có văn bản quy định, không thể mang đồ ăn sáng vào văn phòng. Dù muốn ăn cũng phải đi nhà ăn hoặc đi phòng trà nước. Thêm nữa, lễ tân là bộ mặt của công ty, càng không thể ngồi tại chỗ mà ăn đồ ăn sáng được. Trước đây bọn họ trộm ăn, bởi vì không bị phát hiện nên cũng không ai nói gì. Thực ra nếu không phải mũi Tiểu Tịnh Trần quá nhạy đến mức có thể ngửi được mùi thịt gà trong không khí, thì cô bé cũng không thể phát hiện. Đáng tiếc... Chỉ tại số của cô gái lễ tân quá đen!



Khi nói hết lời bản thân muốn nói, Tiểu Tịnh Trần liền đi theo Bạch Hi Cảnh. Tiểu Sơn cũng không chút di dự theo sau. Chỉ có Đại Sơn ở lại, nhìn về phía trưởng phòng lễ tân đang lau mồ hôi lạnh đằng xa, ngoắc ngón tay. Trưởng bộ phận lễ tân hơn ba mươi tuổi vội vàng chạy đến, xấu hổ, nói: “Xin lỗi, xin lỗi, anh Đại Sơn, là do tôi không quản lý tốt, xin lỗi... Còn không mau xin lỗi anh Đại Sơn.”



Trưởng bộ phận lễ tân lén liếc mắt ra hiệu cho cô gái lễ tân, cô gái lập tức vội vàng cúi người nhận lỗi: “Thật xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi thật sự biết lỗi rồi. Anh Đại Sơn, xin anh cho tôi thêm một cơ hội, về sau tôi không dám phạm sai lầm nữa.”



Cô gái vừa khóc vừa xin, dáng vẻ đáng thương như hoa lê trong mưa gió, chỉ thiếu nước cúi người dập đầu mà thôi.