Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 337 : Kỹ thuật kêu gọi của thú cưng báo báo

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Ân Quân cuối cũng vẫn trèo xuống khỏi giá treo đồ, bởi vì trên chiếc giá trưng bày đều là những đồ trân quý mà Bạch Hi Cảnh sưu tầm, tùy tiện bất cẩn làm vỡ một cái đã đủ để anh ta còng lưng làm mười năm không công trả nợ. Đám lính đánh thuê chỉ sống những ngày tận hưởng lạc thú trước mắt, không thể chịu nổi tổn thương đâu!



Ân Quân thành thật ngồi trên ghế sô-pha, hai chân kẹp chặt, đôi mắt gian xảo giấu sau kính mắt tập trung tinh thần phòng bị, chú ý đến động tĩnh của đám mãnh thú. Không còn cách nào hết, mông anh ta đến giờ vẫn còn đau đây này – Đồng chí Husky Màn Thầu nhân lúc Ân Quân bởi vì Quả Cà đã bị Tiểu Tịnh Trần gọi đi mà lơ là phòng bị, quả quyết ngoạm cho anh ta một cái. Mặc dù răng chó không thể nào cắn thủng được da mông của Ân Quân nhưng cũng đủ để đồng chí lính đánh thuê này nếm đủ.



Hai Màn Thầu một trái một phải ngồi bên bàn trà, một đôi mắt sói cộng thêm một đôi mắt chó giám thị kẻ ngoại lai xâm nhập vào lãnh thổ của chúng. Thái Bao nằm bò trên sô-pha, cuộn người thật chặt bên cạnh Bạch Hi Cảnh. Tiểu Tịnh Trần kéo Bạch Hi Cảnh ngồi xuống. Quả Cà thì cuộn mình lại thành một đống, cái đầu to gác lên đùi của Tiểu Tịnh Trần, đôi mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Ân Quân ngồi ở phía đối diện, thỉnh thoảng cái lưỡi đỏ thẫm lại thè ra, ý tứ uy hiếp không cần nói cũng biết.



Ân Quân khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, thật sự là khóc không ra nước mắt. Mặc dù anh ta rất hy vọng có được giá trị võ lực của Tiểu Tịnh Trần nhưng tuyệt đối không ngờ được rằng cô nhóc này lại có thể nuôi những loài động vật đáng sợ thế này, hơn nữa còn nuôi liền một lúc ba con... Con Husky bé nhỏ là loài động vật bình thường phổ biến liền quả quyết bị coi như không khí. Ân Quân đã hoàn toàn quên mất vết cắn đau đớn trên mông mình là do con chó ngốc nghếch ăn tạp nào đó tạo nên... Ân Quân không thể không suy nghĩ kỹ lại một lần nữa tính khả thi của việc chiêu mộ Tiểu Tịnh Trần, quả thật là quá hố ông chú không đứng đắn này rồi!



“Anh thật là cố chấp, rõ ràng đã biết là tôi không thể nào cho con bé đi làm lính đánh thuê với anh, thế mà còn đích thân tìm tới nhà tôi. Chậc chậc, tôi nên nói anh ngốc hay nên nói anh ngu, hay nên nói anh ngớ ngẩn đến mức hết thuốc chữa đây?” Bạch Hi Cảnh nhàn nhạt quét quả sầu riêng lớn trên bàn trà một cái, trầm lặng nói.



Ngốc, ngu, ngớ ngẩn có khác biệt không?



Ân Quân bị một loạt những từ hỏi vặn lại của Bạch Hi Cảnh khiến cho muốn khóc, nhưng lại không thể không nâng tinh thần lên một trăm hai mươi nghìn phần để đối phó. Anh ta đương nhiên là biết Bạch Hi Cảnh sẽ không bao giờ để con gái đi làm lính đánh thuê, nhưng anh ta cũng muốn nỗ lực một lần cuối trước khi rời đi: “Đội chúng tôi đã tiếp nhận nhiệm vụ mới, tối hôm nay tôi sẽ phải rời khỏi thành phố S, chỉ là trước khi đi muốn tới xem xem” Nghiêng đầu nhìn Tiểu Tịnh Trần, dần dắt từng bước: “Cháu thật sự không muốn đi xông pha với chú thử xem sao ư? Hãy suy nghĩ đến những lợi ích khi trở thành lính đánh thuê, cha cháu nuôi cháu lớn như vậy rồi, cháu đã từng nghĩ đến việc báo đáp cho cha chưa?”


Bạch Hi Cảnh tin, nếu như anh đã có thể nhìn ra được dấu vết của chiếc vòng cổ trong hình bóng mơ hồ kia thì Tiểu Tịnh Trần với thị lực tốt đến nghịch thiên đương nhiên cũng sẽ nhìn ra, hơn nữa nếu như anh nhớ không nhầm thì lúc Tiểu Tịnh Trần nói mình muốn đi, trên màn hình điện thoại chính là dừng ở tấm ảnh này.



Bạch Hi Cảnh không khỏi xoa cằm, tầm mắt lơ đãng quét qua quét lại trên thân bốn con thú cưng ngốc nghếch của Tiểu Tịnh Trần: một con sói hoang, một con hổ trắng, một con mãng xà cộng thêm một con chó. Nếu như anh nhớ không nhầm thì Tiểu Tịnh Trần hình như còn đã từng nuôi một con báo, tên gọi là Khoai Tây hay là Ngó Sen ý nhỉ?



Bạch Hi Cảnh cảm thấy mình đã hiểu được nguyên nhân tại sao lần này Tiểu Tịnh Trần lại khao khát muốn đi như thế, bất kể thế nào, tâm nguyện của con gái mãi mãi đều là điều quan trọng nhất.



Ừ, cứ như vậy đi!!



Thân là tay phải, tay trái của Boss Bạch, hiệu suất làm việc của Đại Sơn và Tiểu Sơn là không thể nghi ngờ. Chỉ cần thời gian nửa ngày, bọn họ đã đóng gói xong mọi thứ cần cho chuyến đi xa của hai cha con, trong đó thậm chí còn bao gồm cả lều dã ngoại thật dày và bốn bộ quần áo leo núi. Ân Quân đến tay không nên căn bản không có hành lý gì, trực tiếp nhấc mông lên là có thể đi được rồi.



Thế là, hơn ba giờ chiều, Bạch Hi Cảnh dẫn theo Tiểu Tịnh Trần và Ân Quân lên máy bay hàng không dân dụng. Bọn họ phải ngồi máy bay đến thành phố Y sát biên giới, sau đó ngồi xe để xuất cảnh, đi tới đại bản doanh đội lính đánh thuê của Ân Quân. Đường đi khá xa, thay đổi phương tiện giao thông khá phức tạp, bắt buộc phải bình tĩnh.



Đại Sơn và Tiểu Sơn không đi cùng. Với chỉ số IQ của Bạch Hi Cảnh, cộng thêm giá trị võ lực của Tiểu Tịnh Trần, hai cha con song kiếm hợp bích chắc chắn là thiên hạ vô địch. Đại Sơn và Tiểu Sơn cho dù có lợi hại đi chăng nữa thì cũng chỉ vướng chân vướng tay hai cha con họ. Nói thật nếu như gặp phải nguy hiểm mà Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần đều không thể giải quyết nổi thì Đại Sơn và Tiểu Sơn cũng chỉ có thể nằm chờ chết mà thôi. Thế là, cặp anh em song sinh liền rưng rưng nước mắt tiễn biệt đại Boss và Đại tiểu thư. Đương nhiên, người thật sự giàn giụa nước mắt chỉ có một mình tên ngốc Đại Sơn mà thôi, hơn nữa nhìn bộ dạng ghét bỏ và khuôn mặt lạnh tê liệt của Tiểu Sơn liền biết tối nay Đại Sơn nhất định là chết chắc!