Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 338 : Không thể tổn thương boss mắc bệnh sạch sẽ

Ngày đăng: 16:51 30/04/20


Thành phố Y cách thành phố S rất xa, dường như kéo dài phải bằng quá cả nửa đất nước Hoa Hạ, chỉ ngồi máy bay thôi đã mất chín tiếng đồng hồ. Khi máy bay hạ cánh đã là một giờ sớm hôm sau, trừ tiếng người ở sân bay thì cả thành phố Y dường như đang chìm vào bóng đêm tĩnh mịch. Hết cách rồi, tình hình trị an của các thành phố gần biên giới đều không được tốt cho lắm, người dân trong thành phố buổi tối đều đi ngủ sớm.



Xuống máy bay rồi chạy xe đêm trên các tuyến đường biên giới không phải là hành động sáng suốt. Vậy là, ba người liền nghỉ ngơi tạm ở khách sạn gần sân bay một đêm, sáng sớm ngày hôm sau mới đăng ký xe ô tô xuất cảnh. Được rồi, nói vậy thì có chút phim kịch, Bạch Hi Cảnh và Tiểu Tịnh Trần không thể so được với lính đánh thuê không quốc tịch như Ân Quân. Thực tế, hai cha con muốn xuất cảnh tất nhiên gặp phải nhiều trở ngại về thủ tục, chẳng qua đã có phần mềm hack Bạch Hi Cảnh nên mọi việc mới không trở thành vấn đề.



Tiếp giáp giữa Hoa Hạ và thành phố Y là đất nước Eden. Đất nước này không được phát triển cho lắm, trình độ phát triển tổng thể lạc hậu khoảng năm mươi năm so với Hoa Hạ, nhưng Eden lại là quốc gia nổi tiếng về buôn lậu thuốc phiện. Cả đất nước này có hơn bốn mươi phần trăm dân số nhúng tay vào các giao dịch thuốc phiện, trong đó ít nhất tám mươi phần trăm người buôn thuốc phiện sở hữu sức mạnh vũ khí. Dù không biết sức mạnh vũ khí này hiệu quả ra sao, nhưng những việc như xử lý khách du lịch Hoa Hạ là thừa đủ.



Nơi tiếp giáp ở giữa đường biên giới hai nước không bị ngăn cách hoàn toàn, vì nhân dân vùng biên của hai thành phố đều vẫn phải sinh sống. Dù sao thì núi cao, Hoàng đế lại ở xa, hai bên biên giới cũng thường có các hoạt động giao lưu, trao đổi buôn bán. Đương nhiên những hoạt động giao dịch này chỉ là các việc buôn bán hợp pháp, hơn nữa có các phương tiện vận chuyển hành khách qua biên giới chuyên biệt dành cho những người kinh doanh chính đáng, nhóm ba người Bạch Hi Cảnh chính là đi bằng phương tiện này.



Đương nhiên, lấy điều kiện của Bạch Hi Cảnh, anh hoàn toàn có thể ngồi máy bay trực thăng bay thẳng đến đại bản doanh của Ân Quân. Nhưng với thân phận và địa vị của Bạch Hi Cảnh bây giờ, việc đi đến đại bản doanh của một lính đánh thuê không có quốc tịch thực sự không phù hợp lắm. Mỗi hành động, mỗi cử chỉ của anh đều không chỉ liên quan đến một thành phố S, mà rất có thể làm cho vòng quan hệ của các nhân vật trong giới quyền quý của cả Hoa Hạ rung chuyển. Hơn nữa không thể quên được là có rất nhiều nhân vật đang mơ ước bảo bối sống Tiểu Tịnh Trần này đây. Dù thế nào thì Bạch Hi Cảnh đều sẽ nghĩ hết tất cả mọi cách ngăn chặn nguy hiểm từ khi nó đang trong trạng thái mọc mầm.



Ân Quân quen cửa quen nẻo mang hai cha con Bạch Hi Cảnh đi lên xe ngồi. Bên trong trạm xe khách ồn ã, tất cả mọi ngóc ngách đều là người. Có người la hét bằng tiếng Hoa Hạ, có người xì xào không ngừng bằng tiếng Eden, đại khái chính là để kiếm hành khách. Ân Quân giao tiền, cò mồi xe liền mang ba người lên xe, sau đó, Bạch Hi Cảnh đen mặt rồi.



Xe khách vượt biên nát đến không thể nát hơn, điều hòa thì khỏi cần nói, ngay cả kính chắn của cửa sổ xe cũng có các vết nứt lờ mờ. Bước chân lên xe, một hương vị hỗn tạp các loại mùi cơ thể lập tức xộc vào mặt, Bạch Hi Cảnh không khỏi nhăn mày. Đối với những người mắc bệnh sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, khoang xe nho nhỏ này không khác gì địa ngục. May anh cũng là người chịu đựng qua khổ sở, có nhiều kiến thức xã hội, trong những lúc bắt buộc thì anh có thể kiềm chế bản thân rất tốt.



Mùi mồ hôi, mùi chân thối, mùi thuốc lá nhức mũi… Anh nhịn!



Đệm ghế ngồi bẩn, đen xì xì nhìn không ra màu sắc vốn có… Anh vẫn nhịn được!



Khách ngồi xe tùy tiện khạc đờm, xì nước mũi ở bất cứ đâu… Anh vẫn tiếp tục nhịn!
Ân Quân không khỏi híp mắt cười gian như hồ ly. Trong giới lính đánh thuê, tất cả đều dùng năng lực để nói chuyện. Ngoại hình “dễ bắt nạt” của hai cha con họ Bạch thế này chắc chắn sẽ gây được không ít sự chú ý đâu, ừm, có chút vui vẻ rồi đây!



Mức độ ổn định và tốc độ của Land Rover là thứ mà xe khách hố người kia không thể bì kịp. Chưa đến hai phút sau, Tiểu Tịnh Trần đã rúc vào lòng Bạch Hi Cảnh, đi đến vùng đất của những giấc mơ ngọt ngào.



Bọn họ thuận lợi đi thẳng một mạch tới một mảnh núi rừng nhỏ ở ngoại ô. Núi rừng đã được cải tạo qua, đoàn lính đánh thuê của Ân Quân đang ẩn núp ở đây, lấy núi rừng làm lá chắn bảo vệ. Những lính canh gác ngầm của đoàn lính đánh thuê đã mai phục, bất cứ lúc nào cũng có thể khóa chặt mục tiêu là những người bên ngoài xông vào địa giới của phe mình.



Dù nói là núi rừng nhưng thực ra núi ở đây không cao, giữa lưng chừng núi là nhóm công trình kiến trúc đứng sừng sững, tuy không hào nhoáng nhưng chắc chắn đủ rộng lớn. Từ cụm kiến trúc đến chân núi có thể nói là ba bước một nhóm lính canh, năm bước một trạm lính canh. Mỗi một tên lính canh gác đều vác súng. Những người này chỉ là canh gác ngoài sáng, còn canh gác ngầm thì phải đợi xem thế nào.



Đây tuyệt đối là một pháo đài dễ thủ mà khó công!



Land Rover đi đến chân núi thì dừng lại, đoạn đường còn lại phải đi bộ, leo lên từng bước từng bước. Vài người lục tục xuống xe, lập tức có một người thanh niên chạy nhanh lao đến, lên tiếng chào Ân Quân: “Lão đại!” Được sự đáp lại bằng cái gật đầu của Ân Quân, cậu ta tự mình chạy lên chiếc Land Rover, lái đi, cho xe đỗ vào bãi đỗ chuyên biệt.



Ân Quân dẫn đầu đi lên núi, cả quãng đường đi, mỗi người nhìn thấy anh ta đều cười, hô một tiếng to: “Lão đại!” Ngữ khí không che giấu vẻ kính trọng. Ân Quân luôn gật đầu cười đáp lại, có thể thấy được, uy danh của anh ta ở đây rất lớn.



Rất rõ ràng hai người không hòa đồng với hoàn cảnh là Bạch Hi Cảnh lạnh lùng và Tiểu Tịnh Trần thuần khiết tự nhiên nhận được những ánh mắt vây xem đầy hiếu kỳ của hàng tá người.



Càng đi lên, lính canh gác lại càng nhiều hơn. Đợi đến lúc tới khu vực lưng chừng núi thì lại không gặp ai hết. Ân Quân dẫn mấy người họ đi thẳng vào tòa nhà lớn, chiếm diện tích lớn nhất và ở chính giữa nhất. Vừa bước vào cửa chính, tiếng xôn xao, ầm ĩ, ồn ào lập tức bao phủ mấy người. Tiểu Tịnh Trần không khỏi ngoáy ngoáy lỗ tai, mơ hồ nhìn đại sảnh mang vẻ nhiệt tình mạnh mẽ bắn ra bốn phía như trong casino kia, nhất thời có chút không phản ứng kịp.