Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 415 : Bé ngốc không muốn làm nữ vương thì không phải là lolita ngoan
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
“Đại tiểu thư, cháu xem kìa, ánh mặt trời bên ngoài kia sáng trong là thế, chúng ta dắt sói đi dạo thôi!”
“Hú ú ú!”
“Đại tiểu thư, mùa xuân đến rồi, chúng ta đưa Thái Bao đi tìm vợ nào!”
“Gừ, ừ, ừ!”
“Đại tiểu thư, Quả Cà sắp thay da rồi, chúng ta tìm một nơi nghỉ ngơi thích hợp cho nó đi!”
“Khè khè khè!”
Đại Sơn tìm hết tất cả các loại lý do, ý đồ dao động em gái ru rú trong nhà đi ra ngoài. Mặc dù đã đạt được sự ủng hộ đồng lòng của nhóm thú cưng nhưng anh vẫn không thể thuyết phục được Tiểu Tịnh Trần với trái tim sắt đá cứng rắn muốn làm ổ trong nhà được. Haiz, không có cha ở bên, cô bé đột nhiên cảm thấy cái thế giới này thật xám xịt, thật nhàm chán, cuộc sống không có chút mùi vị gì hết.
Tiểu Tịnh Trần trầm mặc ôm báo đen, vuốt lấy bộ lông ngắn của nó. Cô bé hoàn toàn chìm đắm trong thế giới riêng của mình, căn bản là mắt điếc tai ngơ đối với tất cả âm thanh bên ngoài. Đại Sơn biết em gái không giống người bình thường, nhưng anh cũng không nghĩ đến cô bé sẽ đặc biệt đến mức độ này. Tâm trí chưa phát triển hoàn toàn thì thôi đi, đã thế vừa rời khỏi cha lại lập tức biến thành đứa trẻ tự kỷ... Con mẹ nó, bắt nạt ông chú này quá rồi đấy!
Thế nhưng còn cách nào khác nữa sao? Bảo bối phiền phức như thế này, anh mắng không được, đánh thì không lại. Trong lúc bất đắc dĩ, Đại Sơn chỉ có thể nước mắt lưng tròng mà ôm ghì lấy Tiểu Sơn cầu xin sự an ủi: “Làm sao bây giờ, lượng cơm ăn của Đại tiểu thư càng ngày càng ít đi, cậu nói có khi nào Đại ca còn chưa kịp quay về thì cô bé đã đi trước một bước... Úi!”
Tiểu Sơn trực tiếp nhét một vật gì đó vào trong miệng anh, chặn lại một cách chặt chẽ không một kẽ hở, khiến những lời xui xẻo của anh kẹt lại. Đại Sơn chớp lấy đôi mắt của mình, kéo cái thứ trong miệng mình ra, nhìn một cái... bánh màn thầu cỡ lớn!
Nghĩ đến đống bánh màn thầu trăng trắng dường như được nhét đầy cả một cái tủ lạnh, Đại Sơn mặt đen sì.
Đại Sơn như bị tắt tiếng, Tiểu Sơn lạnh nhạt liếc anh ta một cái, lạnh lùng đứng thẳng người dậy đi ra ngoài phía phòng khách, cầm trên tay là một tập tài liệu mỏng manh. Anh nói với Đại Sơn, giọng điệu lành lạnh mang theo vẻ chỉ tiếc mài sắt mà không nên kim: “Học một chút đi này, đồ ngốc!”
Đại Sơn gào khóc than vãn cắn lấy bánh màn thầu, vội vội vàng vàng chạy theo sau.
Nhưng tựa hồ đã nằm ngoài dự đoán của mọi người, người xuống xe là Tiểu Sơn và Đại Sơn.
Nhìn thấy hai sếp nhỏ giỏi giang quen thuộc, cô gái lễ tân và đồng chí bảo vệ đều có chút lệ nóng doanh tròng, tim đập thình thịch. Nhìn đi nhìn lại, những nhân viên nhỏ bé phổ thông như bọn họ lại chính là những người trung thành nhất, không nỡ rời khỏi Trác Định nhất. Lúc này nhìn thấy Đại Sơn, Tiểu Sơn, bọn họ cũng như những đứa trẻ đi lạc đường tìm thấy phụ huynh của mình vậy, trái tim ấm lên, uất ức chực khóc như muốn kể khổ.
Cả đám người kích động đi đến nghênh đón, Đại Sơn hé miệng ra cười, ngay cả Tiểu Sơn cũng làm hành động trước nay chưa từng có là gật đầu với họ. Sa đó, hai người liền giống như quản gia mà mở cửa xe phía sau ra. Những nhân viên đang nhanh chân chạy đến ngay lập tức đứng khựng lại, nghi hoặc mà nhìn về phía ghế ngồi phía sau của chiếc xe. Khi thấy rõ người đỡ lấy cánh tay Đại Sơn để bước xuống xe là ai, sắc mặt mọi người đều đồng loạt thay đổi, người con gái đó... không phải là thư ký bé nhỏ đó sao???
Chẳng lẽ ông chủ thật sự bị bệnh đến mức nguy kịch, ngay cả cô gái này cũng không nhẫn nhịn được nữa mà muốn đến xin chia một bát canh?
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Đại Sơn và Tiểu Sơn. Hai người này vậy mà lại nhân lúc ông chủ không có mặt, dẫn sói vào nhà, thế mà ông chủ vẫn còn coi bọn họ là những người tâm phúc đáng tin cậy của mình!
Thất vọng, đau lòng trộn lẫn với sự bi thương khi bị phản bội, ánh mắt mọi người mang theo sự oán hận không chút che đậy nào mà bắn về phía ba người. Đại Sơn sững người một chút, mơ hồ túm lấy tóc mình mà vò, lộ ra vẻ mặt ngây ngốc giống như Tiểu Tịnh Trần một cách hiếm có. Đáng tiếc, ngoại trừ Tiểu Sơn không có ai hiểu được để thưởng thức.
Tiểu Sơn mặc dù là một ngọn núi băng, nhưng anh lại có một trái tim nhiều màu sắc, chỉ cần dụng tâm nghĩ một chút là có thể biết những người này hiểu lầm cái gì. Nhưng anh vẫn không nói một lời, tỏ rõ thái độ muốn khoanh tay đứng một bên xem kịch.
Tiểu Tịnh Trần mang vẻ mặt không chút biểu cảm nhìn về cô em lễ tân và mấy người bảo vệ của bộ phận an ninh. Rất lâu sau, khi mọi người bị nhìn đến mức sởn da gà, cô bé mới đột nhiên mở miệng nói: “Phong tỏa cả tòa nhà, đừng để cho bất kỳ người nào rời khỏi.”
Tiểu Sơn nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Rõ.”
Tiểu Tịnh Trần nhỏ giọng nói thầm một tiếng, không để tất cả mọi người vào mắt, tự mình đi thẳng vào trong cửa chính của tòa nhà.
Tiếng nói thầm đó của cô bé rất nhỏ, chỉ có Đại Sơn, Tiểu Sơn ở ngay bên cạnh cô bé mới có thể nghe thấy. Hai người đồng loạt co giật khóe miệng của mình, đầu gối mềm nhũn, suýt chút nữa thì ngã quỳ trên mặt đất. Câu nói đó là: “Dám cướp đồ của cha, bần tăng muốn thay mặt cho Phật tổ tiêu diệt bọn họ!”
A Di Đà Phật, thí chủ, xin hãy lên đường bình an, Phật tổ rất bận rộn, không thể đi tiễn các thí chủ được!