Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 416 : Cha tôi là bạch hi cảnh

Ngày đăng: 16:52 30/04/20


Bởi vì bộ phim truyền hình “Đại Chu bí sử” mà danh tiếng của Vô Tà lan xa, hiện tại cô bé cũng được coi như là một ngôi sao lớn mà người người nhà nhà đều biết đến. Theo lẽ thường, đáng ra những người trẻ tuổi như nhân viên bảo vệ và lễ tân không nên không nhận ra cô bé mới đúng. Đáng tiếc, hóa trang của thư ký Bạch và Vô Tà có sự cách biệt quá lớn. Lấy năng lực của đội ngũ trang điểm nhà họ Bạch... à không, lấy trình độ phải nói là xuất quỷ nhập thần của đội ngũ trang điểm nhà họ Bạch, muốn tìm ra sự liên hệ giữa thư ký Bạch có vẻ ngoài cao quý, lạnh lùng, đầy khí thế trước mắt với đại hòa thượng anh tuấn ung dung thì đúng là thực sự làm khó trí tưởng tượng của người khác. Hơn nữa lúc này, nhân viên bảo vệ và nhóm các cô gái cũng thật sự không có tâm tư đi phát huy trí tưởng tượng của mình.



Vậy là những nhân viên trẻ tuổi chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn thư ký Bạch vừa nói một câu đã khiến cho đồng chí boss tinh anh, vĩ đại - Đại Sơn chạy gãy cả chân. Cái dáng tận tâm tận lực đó thật sự, thực đúng là vẻ cung cúc tận tụy đến chết mới thôi đây mà!



Tiểu Tịnh Trần dẫn theo Tiểu Sơn sải bước vào thang máy chuyên dụng dành riêng cho tổng giám đốc. Nhóm nhân viên bảo vệ, nhân viên lễ tân hai mắt nhìn nhau, lưu lại hai người để trông cửa. Những người khác thì chen lấn xô đẩy, lặng lẽ chuồn vào thang máy của nhân viên. Một tràng náo nhiệt cao cấp và to lớn thế này không tận mắt ngó một chút, thật sự là có lỗi với bộ đồng phục nhân viên đang được khoác lên người bọn họ.



Trong phòng họp lớn, bầu không khí lúc này đang diễn ra rất căng thẳng.



Do sự lừa gạt có chủ đích của Tiểu Sơn, những người trong nhóm quản lý và giám đốc cấp cao của Trác Định đã lớn gan lớn mật đi bán công ty để lấy tiền, mà nhóm mẹ con mang họ Bạch đang nhìn thèm thuồng miếng thịt mỡ Trác Định thì càng hùng hổ dọa người, một bước cũng không nhún nhường. Điều này khiến cho người bên thu mua có chút tức giận, nhưng lại không nỡ để cho con vịt đã đến miệng này cất cánh bay mất.



Đương nhiên nói đi cũng phải nói lại, đám người chảy nước dãi với khối thịt mỡ này của Bạch Hi Cảnh nhiều không kể hết, nhưng những nhân vật thực sự có gan để chạy đến mò tiền trong lúc Bạch Hi Cảnh chưa nhắm mắt xuôi tay lại thực sự không hề nhiều. Người dám trực tiếp xông đến tận toà nhà Trác Định, tất nhiên cũng sẽ có một vài con đường nào đó.



Người đàn ông bên mua có dáng người không cao, vẻ ngoài mang những nét điển hình của người châu Á, nhưng để ý lại một cách cẩn thận thì cũng vẫn có thể phát hiện những điểm khác biệt giữa anh ta và người Hoa Hạ. Ví như lòng đồng tử trong đôi mắt có màu nâu, ví như sống mũi cao thẳng như một tòa tháp làm bằng kim loại.



Mắt thấy mọi người đang giằng co căng thẳng không chịu nhún nhường, người đàn ông bên mua đột nhiên thu lại tính khí của mình, chớp mắt một cái đè nén lại trạng thái phẫn nộ của mình, bình tĩnh ngồi trên chiếc ghế, lạnh lùng, nho nhã châm một điếu xì gà. Mí mắt của anh ta khẽ kéo lên, cười lạnh lùng, nhìn về phía hai mẹ con mang họ Bạch, nói: “Chúng tôi có thư ủy thác do chính tay ông Bạch đích thân viết, các người còn lằng nhằng không dứt thì đừng trách chúng tôi không khách khí.”



Khẩu âm lạ lùng lại một lần nữa chứng minh anh ta vốn là người ngoại lai, từ bên ngoài Hoa Hạ đến.



Sắc mặt của phu nhân họ Bạch - Quan Kỳ liền tối sầm, ánh mắt hơi lóe lên một chút, nhưng sau đó lại lập tức trở nên trấn tĩnh. Bà ta nói: “Ai biết được giấy ủy quyền của mấy người có phải là ngụy tạo hay không. Chú nhỏ nhà tôi làm sao có thể ký một tờ giấy ủy quyền nực cười thế này cơ chứ. Đừng quên đây là nơi nào, ngược lại tôi còn muốn xem rốt cuộc là ai không khách khí với ai đấy!”




Nhóm nhân viên bảo vệ ẩn mình trong đám người đồng loạt trợn mắt lên làm như không nghe thấy gì. Em gái nhà bà ấy, bà mới là cái thứ đồ gì mà dám ở đây kêu loạn, sủa bừa. Ít ra bọn họ còn biết vị thư ký nhỏ họ Bạch này là tình yêu chân thành của ông chủ. Bọn họ còn đang ước gì thư ký Bạch phát ra uy lực thần kỳ tống cổ hết lũ khốn nạn bụng dạ khó lường này ra khỏi đây đây này.



Hét nửa ngày trời mà không có người đáp lời, sắc mặt Quan Kỳ đen đến tận cùng, bà ta cảm thấy uy quyền và địa vị của mình đang bị khiêu khích một cách trắng trợn không chút che đậy. Quay đầu trợn mắt giận dữ nhìn ra phía ngoài cửa, dáng vẻ hung tàn đó dường như đang hận không thể ăn tươi nuốt sống những người đó, bà ta nói: “Các người...”



“Bốp” Quan Kỳ vừa nói được hai chữ thì đã cảm thấy mắt hoa lên, một nắm đấm sắt đã hôn ngay lên một bên má của bà ta. Sức lực kinh thiên động địa trực tiếp đánh bà ta bay ra, mạnh mẽ đáp xuống tấm kính chống đạn, khiến cho những vết rạn nứt như mạng nhện đó lập tức lan rộng ra thêm một vùng.



Quan Kỳ ngã mạnh trên mặt đất, đụng mạnh đến mức cả eo và lưng đều đau nhức, đầu choáng mắt hoa. Bà ta lắc mạnh cái đầu, ọe một tiếng, ộc ra một ngụm máu, trong bãi máu còn có cả hai cái răng. Bà ta mang theo hai mắt đẫm lệ mà ngẩng đầu lên, thì nhìn thấy bất kể là người trong phòng họp hay ở bên ngoài phòng đều đang nhất tề nhìn chằm chằm vào một con nhóc mang bộ mặt không chút biểu cảm. Thế nhưng, con nhóc đó lại chỉ yên lặng đứng đấy. Quan Kỳ đánh giá một lúc lâu sau, xác nhận được dáng đứng của cô bé kia không chỉ không hề thay đổi, đến ngay cả khoảng cách và phương hướng giữa góc của bàn họp và mũi chân của cô bé cũng không chút xê dịch, căn bản giống như là chưa hề đi chuyển đi đâu một tí nào.



Quan Kỳ có chút choáng váng nhìn cô bé, nhất thời chưa kịp phản ứng trở lại. Lại không ngờ, cô gái nhỏ kia đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt âm trầm, đen sì, sâu không thấy đáy, dùng giọng nói mềm mại ngọt ngào, nhưng lại khiến cho người ta sởn cả tóc gáy nói với bà ta: “Tôi nhận ra được giọng nói của bà, vừa nãy chính bà là người đã nói muốn bán công ty của cha tôi đi.”



Quan Kỳ theo bản năng trở nên run cầm cập, không thốt lên được lời nào.



Người đàn ông bên mua hút xì gà khẽ nhăn lông mày lại, cười hê hê hai tiếng một cách quái dị, hỏi: “Cha của cô là ai?”



“Bạch Hi Cảnh.”



Tiểu Tịnh Trần nghiêm túc đáp lại, tiếng nói vừa dứt, bầu không khí của cả tầng lầu như trống rỗng. Tất cả mọi người đều đồng loạt hút vào một ngụm khí lạnh.