Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 448 : Bé ngốc và cha ngốc là một tổ hợp tuyệt vời
Ngày đăng: 16:52 30/04/20
“Có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào trước?”
Đôi mắt Kiều Kiệt không hề chớp lấy một cái mà nhìn chằm chằm vào Bạch Hi Cảnh, hy vọng có thể nhìn ra một chút gì đó. Đáng tiếc là suy nghĩ của Boss lớn làm sao có thể dễ đoán được, dù cho bất kể lúc nào bất kể nơi đâu, khi đối mặt với người ngoài, Bạch Hi Cảnh vẫn luôn giữ lấy dáng vẻ cao thâm khó dò, lạnh lùng như dòng sông băng giá của mình.
“Tin xấu trước đi.” Bạch Hi Cảnh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có vẻ kỳ dị.
Không thể nhìn rõ sắc mặt của ông chủ, đồng chí Kiều Kiệt tỏ ra rất thất vọng, anh thở một hơi dài thườn thượt, rồi nói: “ Mặc dù không biết được tính chất của hòn đá đó rốt cuộc bao gồm những cái gì, nhưng tia phóng xạ mạnh mẽ là yếu tố đương nhiên. Hơn nữa, loại phóng xạ này không giống với các loại nguyên tố phóng xạ khác, về mặt lý thuyết, nó sẽ không dẫn đến sự biến dị tế của bào khỏe mạnh thông thường. Nhiều lắm chỉ có thể làm rối loạn cảm xúc của những người bình thường mà thôi.”
“Sẽ không dẫn đến sự biến dị của tế bào khỏe mạnh thông thường???” Bạch Hi Cảnh ngay lập tức tóm lấy trọng điểm của vấn đề.
Kiều Kiệt: “...”
Boss à, anh không cảm thấy rằng trí thông minh của anh làm người khác tổn thương quá mức rồi hay sao, anh phản ứng chậm chạp lại một chút xíu thôi không được à, để cho dân đen chúng tôi còn có một chút tự tin chứ!
Kiều Kiệt u oán mà lườm Bạch Hi Cảnh một cái, lại thở ra một hơi đầy nặng nề, gật đầu rồi trả lời: “Không sai, nó sẽ không dẫn đến sự biến dị của những tế bào thông thường, nhưng lại sẽ kích thích những tế bào không bình thường. Anh cũng biết tình trạng của mình rồi đấy, nó đã kích hoạt những dạng nguyên thể của chất M1295 bên trong cơ thể anh.”
“Không thể nào.” Bạch Hi Cảnh đáp lại một cách chắc chắn và dứt khoát: “Tôi đã kiểm tra đi kiểm tra lại không chỉ một lần, chất M1295 trong người tôi đã sớm tiêu tan sạch sẽ rồi. Đã nhiều năm trôi qua, làm sao có thể lưu lại dạng chất độc nguyên gốc được.”
“Tôi cũng đã từng cho rằng sẽ là như thế, tôi biết thí nghiệm nghiên cứu của Sở nghiên cứu đặc biệt ở Đặc khu quốc gia cũng đã làm kiểm tra toàn diện cho anh và không tra được sự tồn tại của virus M1295. Nhưng không có nghĩa là cơ thể anh đã hấp thụ và làm cho virus bị tiêu hao, tan biến hoàn toàn, mà là những virus đó đã hòa nhập vào trong kết cấu gen của anh, trở thành một bộ phận trong cơ thể. Chứng bệnh thiếu hụt tình cảm của anh chính là do đó mà có. Bởi vì mật mã bộ gen của anh đã từng bị thay đổi rồi, nên bây giờ, phóng xạ từ hòn đá đó đã kích hoạt khóa thông tin đang ẩn giấu trong chuỗi gen của anh, anh đã trở thành thực thể sống mang theo virus M1295 nguyên gốc.”
Kiều Kiệt đem tờ báo cáo xét nghiệm đưa cho anh. Bạch Hi Cảnh nhận lấy, dáng vẻ vẫn không mang chút cảm xúc, nhìn qua thì trông rất bình tĩnh, nhưng chỉ có những người hiểu anh mới biết được đầu ngón tay anh đang run run, đến cả đôi môi cũng trắng nhợt đi mấy phần.
“Tiểu Tịnh Trần là người sống sót của virus M1371. Cô bé và anh không giống nhau, anh là dùng hệ miễn dịch của cơ thể để cải tạo virus, còn cô bé là đồng hóa virus đó. Điều đó cũng có nghĩa là, virus nguyên gốc vẫn luôn tồn tại trong máu của cô bé, mà tia phóng xạ còn sót lại trên cơ thể anh rất có khả năng sẽ kích hoạt M1371 trong cơ thể cô bé. M1371 nguy hiểm bao nhiêu anh hẳn là biết rõ hơn tôi nhiều. Tiểu Tịnh Trần đã đánh đổi sự phát triển của trí não mới có thể bình yên vô sự mà duy trì sự cân bằng nguy hiểm như hiện tại. Một khi sự cân bằng đó bị phá vỡ... Những con dã thú đã cảm nhận được sự uy hiếp của anh đến Tiểu Tịnh Trần, cho nên chúng nó mới đề phòng anh, công kích anh.”
Từ lúc màn đêm buông xuống đến khi nửa đêm im ắng chẳng qua cũng chỉ là vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà thôi.
Tiểu Tịnh Trần đột nhiên trở mình một cái, ngồi dậy trên giường. Đôi mắt to đen lay láy trong suốt lấp lánh nhìn về đám thú cưng bởi vì không dám há miệng ra mà yên tĩnh ngoan ngoãn. Tiểu Tịnh Trần mím môi, cười nói: “Chúng ta đi tìm cha đi!”
Hả???
Đám mãnh thú trợn tròn cả mắt, tình huống gì đây? Bọn nó rõ ràng đã nỗ lực để ngăn cách chủ nhân và đại quái thú rồi mà?
Chủ nhân, cô sao có thể lại nghĩ ngợi luẩn quẩn đến như thế này chứ, đến gần đại quái thú là không có kết quả tốt đẹp đâu đấy!
Đáng tiếc, bất kể đám thú cưng có ngăn cản thế nào, tiểu quái thú với trái tim bằng sắt vẫn cứ quyết chí tiến lên. Nhóm thú cưng hung dữ gồm đủ loại bá đạo, cool ngầu, nhưng ở trước mặt vua thú cũng hoàn toàn không đủ để đưa vào trong mắt!
Vậy là, Tiểu Tịnh Trần trên eo cuốn lấy một con mãng xà, trên vai là một con sư tử lớn, trên một cái chân là một sói xám đang ôm chặt, trên cái chân còn lại là một con hổ dữ đang bám riết. Cô bé ngoan cố cứng rắn như bị trúng tà mà bò ra khỏi cửa nhà...
Thời khắc này, Bạch Hi Cảnh vẫn còn không biết rằng buổi tối hôm nay sẽ có niềm vui bất ngờ và kinh hãi như thế nào đang chờ đợi anh. Đương nhiên, dù cho có biết được thì anh phỏng chừng cũng chỉ coi đó là sự rèn luyện. Làm một người cha ngốc cuồng con gái, anh chỉ nhận định một chân lý duy nhất...
Con gái làm bất kể việc gì vĩnh viễn đều là đúng đắn. Nếu cô bé sai, vậy thì đó chắc chắn là lỗi lầm của thế giới này.
Cũng giống hệt như việc Bé Ngốc nhận định rằng: “Cha mình làm bất kể việc gì vĩnh viễn đều đúng. Nếu cha làm sai, vậy khẳng định là đầu óc cô bé bị nước ngấm vào nên hiểu chệch hướng.”
Không thể không nói, Cha Ngốc và Bé Ngốc gì gì đó, quả nhiên là một tổ hợp tuyệt vời, phải không?