Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 79 : Đám vật nuôi hung tàn

Ngày đăng: 16:47 30/04/20


Cách thuần dưỡng hổ của Tiểu Tịnh Trần xem như đã khiến mọi người chính thức mở rộng tầm mắt, thì ra còn có thể chơi với mãnh thú như vậy nữa sao?



Hổ trắng với bộ lông rực rỡ trải qua một loạt tâm trạng đau đớn, ngay từ đầu vốn là tức giận, hung tàn, phản kháng, về sau dần chuyển thành giãy dụa, thị uy, phát điên, cuối cùng biến thành khuất phục, từ bỏ, giống như một cái vò đã sứt mẻ,. Có thể thấy rõ rằng, Tiểu Tịnh Trần còn bạo lực, còn tạo ra sát thương lớn hơn mãnh thú nhiều.



Vì vậy, những người đàn ông ở đây hoàn toàn bái phục, nếu ngay từ đầu được nhìn thấy thân thủ của Tiểu Tịnh Trần, đám người họ chỉ như những trưởng bối chỉ bảo một chút, thưởng thức tài nghệ, hơn nữa còn có ý muốn bồi dưỡng người tài, thì nay khi tận mắt nhìn thấy một con hổ trưởng thành dũng mãnh hoàn toàn bị nhóc con này ôm, áp chế, chà đạp đủ các thể loại, bọn họ đã hoàn toàn coi bé như đàn ông cùng đẳng cấp thực sự...



Không, đàn ông còn chưa đủ để hình dung nhóc con này, bé quả thật còn đàn ông hơn cả Thiết Quân dũng mãnh!



Tiểu Tịnh Trần xem như đã triệt để có một vị trí vững chắc trong lòng tất cả mọi người. Lòng kính ngưỡng của tên béo và Đầu Gỗ, cùng với Lạc Kha Minh càng giống như nước sông chảy cuồn cuộn không bao giờ dứt, giống như nước của sông Hoàng Hà mãi mãi không bao giờ cạn, thật vĩ đại quá đi mà!



Mãnh hổ lộng lẫy Roch uất ức quỳ rạp trên mặt đất giả bộ giống như con mèo lớn, Tiểu Tịnh Trần đang quỳ gối bên cạnh nó, dịu dàng và nghiêm túc chải chuốt bộ lông trắng như tuyết xõa tung của mãnh hổ. Ông Lạc ho nhẹ một tiếng, giọng khàn khàn nói: “Tịnh Trần à, Thái Bao... là thế nào?”



“Là vật nuôi trước kia cháu từng nuôi ở trong núi, còn có cả Màn Thầu, Khoai Tây, Thái Đầu, Hạt Tiêu... Đáng tiếc chúng đều bị các sư huynh thả đi hết rồi.”



Khóe miệng Ông Lạc khẽ giật, “Thái Bao kia rất giống Roch nhà chúng ta sao?”



Tiểu Tịnh Trần ngây ngốc một chút, cái gì gọi là rất giống Roch chứ, Roch nhà ông rõ ràng chính là Thái Bao của cháu mà... Được rồi, vằn trên người Thái Bao là màu vàng và đen, không phải đen và trắng như thế này... Tiểu Tịnh Trần rốt cuộc sực tỉnh, lúc này mới kịp phản ứng, có vẻ như bản thân mình đã nghĩ sai rồi.



Tiểu Tịnh Trần bày tỏ vẻ xin lỗi gãi đầu, gượng cười xấu hổ lộ ra hai má lúm đồng tiền, “Thái Bao của cháu có vằn là màu vàng và màu đen.”
Từ sau khi khai giảng, đám tên béo không có thời gian chơi đùa với Tiểu Tịnh Trần như trước nữa, Bạch Hi Cảnh lại không yên lòng để Tiểu Tịnh Trần ở nhà một mình, càng không yên tâm để nhóc con cả ngày ở cùng với mấy tên đàn ông ý chí mạnh mẽ thích đánh nhau kia. Mục tiêu bồi dưỡng con gái của anh là thục nữ, không phải một người có tính cách đàn ông. Anh cũng không muốn con gái mình sẽ trở thành một người phụ nữ cơ bắp, cuồng bạo lực, nếu con gái có bộ dạng như vậy, anh sẽ khóc, sẽ thật sự khóc đấy.



Thế là cha ngốc đành phải luôn đặt con gái bảo bối bên cạnh mình. Cũng may, Tiểu Tịnh Trần là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hoàn toàn không để ý đến cách giám sát bức ép người khác này, cũng không cần cái gọi là không gian tự do. Đối với nhóc con mà nói, có thể đi theo bên cạnh ba là điều hạnh phúc nhất.



Nhưng Tiểu Tịnh Trần không biết chữ, có đưa sách thì bé cũng không đọc được, một người đến cả phim hoạt hình cũng không hiểu thì càng không thể hi vọng bé có thể hiểu được sự tinh túy của những bức tranh liền nhau. Vì vậy mà Tiểu Tịnh Trần trở thành một dân du mục không có việc gì làm.



Lúc mới bắt đầu, Bạch Hi Cảnh vẫn chưa quá để ý đến điều này, đến một ngày kia, anh tận mắt nhìn thấy con gái mình ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, chắp tay trước ngực giống như một giáo chủ tà giáo, nhắm mắt niệm kinh, Bạch Hi Cảnh mới ý thức tới vấn đề lớn này. Con gái vốn dĩ không hề buông bỏ ý định xuất gia trong đầu, thấy con bé ngồi niệm kinh không làm gì cả là biết, Bạch Hi Cảnh tuyệt đối không cho phép con gái bảo bối của mình lại lên núi làm hòa thượng... không đúng... làm ni cô!



Đôi mắt của anh nhìn cái đầu trọc sáng loáng của Tiểu Tịnh Trần chằm chằm. Từ khi xuống núi tới nay đã trôi qua hai tháng rồi, sao tóc của nhóc con vẫn chưa mọc ra vậy, hình như chậm quá rồi?



Cha ngốc hết bồn chồn lại đến mơ mộng thừa thãi đủ kiểu, chỉ cần có thể khiến con gái mình một lòng ham mê với hồng trần, muốn anh làm gì anh cũng đều nguyện ý làm. Cuối cùng, vì lão đại suy nghĩ quá nhiều, sắp giống phụ nữ thời kì mãn kinh đến nơi nên Đại Sơn cắn răng cống hiến máy tính xách tay của mình. Không phải cô chủ thích đánh nhau sao, vậy để bé đánh ở trên internet đi. Mấy trò game online gì đó không phải được sinh ra để giảm bớt áp lực cho xã hội hay sao?



Vì vậy mà bi kịch của những người chơi “Giang hồ sát” bắt đầu!



Tiểu Tịnh Trần vẫn chơi tài khoản kia của Đại Sơn, sau khi đăng nhập vào game, nhân vật xuất hiện trước một đại bản doanh của đạo tặc, người đi tới đi lui xung quanh đều là hình đạo tặc. Đại Sơn mặc dù không phải người chơi đứng top đầu, nhưng cũng là một người chơi nhân dân tệ cấp độ cao, trang bị toàn thân đều là cực phẩm, đương nhiên cấp cũng không thấp, chỉ có điều thao tác bình thường, cho nên anh cũng không được tính là cao thủ đẳng cấp gì cả.



Nhưng khi đã ở trong tay Tiểu Tịnh Trần thì đó lại là một chuyện khác. Lần trước bé đã tìm hiểu kỹ năng cùng với những chiêu thức liên quan, cho nên lần chơi này càng thuận lợi hơn trước.