Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 82 : Sự thật về trí thông minh của tiểu tịnh trần
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
Lại thêm một đồng xu nữa rơi xuống, vừa vặn rơi ngay trước chỗ Tiểu Tịnh Trần đang ngồi xếp bằng đúng mười centimet. Tiểu Tịnh Trần ngẩng đầu nghi hoặc, nhưng người đi qua đi lại nhiều như vậy, bé hoàn toàn không biết được là đồ của ai đánh rơi.
Tiểu Tịnh Trần nhặt một đồng xu khác lên, mỗi tay cầm một đồng xu gõ vào nhau tạo ra những tiếng vang keng_keng_keng. Tiếng kim loại va vào nhau nghe vô cùng vui tai, Tiểu Tịnh Trần nhếch miệng cười lộ ra hai lúm đồng tiền, chơi thật vui!
Bình thường, mỗi lần Tiểu Tịnh Trần đi ra ngoài, nếu không phải là đi cùng ba thì sẽ đi cùng đám thiếu niên, bất kể chơi cái gì, ăn cái gì đều không cần tự trả tiền, lúc người khác trả tiền bé cũng không nghiêm túc chú ý, vì thế, sự nhạy cảm đối với tiền bạc của bé dường như đã hạ xuống tới giá trị âm. Tiền tiêu vặt mà Bạch Hi Cảnh cho bé cũng không ít nhưng đều là tờ tiền màu đỏ có giá trị lớn, từ trước tới nay ngoài tờ một trăm đồng ra, bé gần như chưa từng nhìn thấy tiền giấy có mệnh giá khác chứ đừng nói đến tiền xu. Vậy là, tiền bạc mà con người đua nhau chạy theo, ở trong mắt bé lại trở thành “rác rưởi” thật sự, chỉ là thứ đồ chơi dùng để giết thời gian mà thôi!
Tiểu Tịnh Trần nhìn vô cùng dễ thương, đôi mắt to tròn mà sáng lấp lánh, lông mi dày vừa cong vừa dài, làn da trắng mịn, mập mạp giống như búp bê đầu to vậy, thêm vào đó bởi vì sở thích sạch sẽ kì lạ của Bạch Hi Cảnh cho nên toàn bộ quần áo của Tiểu Tịnh Trần đều có màu trắng, vì vậy, khi bé ngồi xếp bằng dưới đất cũng toát lên sự sạch sẽ, trong lành khiến cho người qua đường đều không nhịn được mà nhìn thêm vài lần. Có một hai người thương tình lại khiến những người không biết rõ sự việc tưởng bé là ăn mày, tự nhiên bản thân cảm thấy tốt đẹp nên đã ném cho bé một đồng xu.
Cuối cùng, Tiểu Tịnh Trần cầm hai đồng xu chơi vô cùng vui vẻ, nụ cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền làm nổi bật đôi mắt to trông như hai quả nho đen, trong veo nhìn thấy đáy. Người đi đường vốn không cho rằng bé là ăn mày cũng lập tức nghĩ sai lệch.
Nhìn xem, nhìn xem, đứa trẻ thật đáng thương, chỉ hai đồng xu thôi cũng có thể khiến cho bé vui vẻ đến như thế!
Thế là...
Keng____!
Keng____!
Keng... những đồng xu liên tiếp rơi xuống trước mặt Tiểu Tịnh Trần làm nhóc con nhặt không xuể. Nghe tiếng va chạm lanh lảnh kia, nụ cười của bé càng thêm ngọt ngào động lòng người, người qua đường cũng không kiềm chế được mà nở nụ cười theo.
Cuối cùng, sau một tràng tiếng keng keng thì có một tờ giấy bay xuống như bông tuyết rơi lên trên một đống đồng xu. Tiểu Tịnh Trần hơi sững sờ. Bé nghi hoặc nhặt tờ giấy lên, bỗng nhiên tỉnh ngộ: cái mà bé nhận ra được là tờ tiền giấy mười tệ!
“Hơn mười năm rồi!” Hòa thượng lớn đã bình tĩnh trở lại, tiếp tục ra vẻ cao tăng.
Tiểu Tịnh Trần nghiêng đầu, không hiểu nói: “Người xuất gia nên quanh năm ăn chay niệm Phật mới đúng, nhưng mà ông xuất gia đã mười năm, tại sao trên người vẫn còn mùi thịt nặng như vậy? Còn có mùi rượu nữa? Nếu ông đã phá vỡ thịt giới và rượu giới thì sao lại còn có thể nói mình là người xuất gia? Thật là quá bất kính với Phật Tổ!”
Lời vừa nói ra, mọi người liền xôn xao. Mặc dù cuộc sống của hòa thượng xuất gia trong chùa hiện giờ khác xa cuộc sống của người bình thường, nhưng trong lòng mỗi người đều có một chấp niệm thâm căn cố đế về vấn đề ăn uống. Hòa thượng ngày nay cũng đã thay đổi cho hợp với thời đại, nhưng có một vài vấn đề mang tính nguyên tắc không thể bị lệch lạc.
Hòa thượng có thể dùng điện thoại, hòa thượng có thể dùng máy tính, thậm chí có thể uống trà nói chuyện phiếm cùng người khác, nhưng tuyệt đối không được chạm vào rượu thịt!
Hòa thượng lớn tức giận tới mức đỏ mặt tía tai, tức giận nói: “Trẻ nhỏ không hiểu biết, cháu nói bậy cái gì thế?”
Tiểu Tịnh Trần đón nhận ánh mắt hung dữ của ông ta không sợ hãi chút nào, ánh mắt trong suốt rạng ngời rực rỡ dường như có thể thâm nhập vào linh hồn con người, “Cháu không có nói bậy, lời cháu nói đều là sự thật. Hơn nữa, hơi thở âm dương trên người ông hỗn loạn, cho nên ông không chỉ ăn thịt, uống rượu mà còn chạm vào nữ giới nữa.”
“Chạm vào nữ giới” là cái gì thì Tiểu Tịnh Trần thật sự không hiểu được!
Nhưng mà, lúc bé ở trong chùa đã từng nhìn và gặp những người thợ săn ở dưới núi, cảm giác nhạy bén đã khiến cho bé phát hiện ra sự khác nhau giữa thợ săn và tăng nhân, không phải là loại khác biệt về cảm quan giữa nhìn thấu hồng trần vượt ra ngoài trần thế và tham luyến hồng trần hòa trộn vào thế gian, mà là một sự thay đổi về hơi thở vô cùng huyền diệu. Lúc đó bé còn rất nhỏ... mặc dù hiện tại cũng không lớn... nhưng cũng đã không nhịn được mà hỏi sư phụ.
Lúc đó, sư phụ xoa đầu bé, chỉ nói đúng một câu: “Phụ nữ chính là con hổ, không thể tùy tiện động vào!”
Vậy nên...
Tiểu Tịnh Trần đã nói ra chân tướng, đại hòa thượng bi kịch rồi ~!