Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 81 : Có một loại phương tiện đa chức năng gọi là ba
Ngày đăng: 16:47 30/04/20
Bao nhiêu người đẹp vì chàng mà tương tư đến đứt ruột, bao nhiêu anh hùng vì chàng mà nghiến đến gãy cả răng, nhưng mà chàng vẫn đơn độc lẻ bóng, chỉ tạo dựng truyền thuyết của chính mình.
Đúng là nếu không có Đại Sơn giúp đỡ chuyển chức thì Tiểu Tịnh Trần sẽ chết vì không sử dụng được kĩ năng. Nếu không nhờ Đại Sơn nhìn chăm chú, đợi khi bé giết xong boss liền cầm lấy tay hướng dẫn cách nhặt và thay đổi trang bị thì bé sẽ chạy qua luôn mà không thèm để ý.
Dù như thế nào, Tiểu Tịnh Trần cũng đã tìm được chuyện để làm, lấy việc chơi game để giết thời gian hằng ngày. Cha ngốc không cần phải lo lắng con gái một lòng một dạ muốn xuất gia nữa, tâm tình ngay lập tức thay đổi thành vui vẻ như ánh nắng rực rỡ của mùa xuân, những tháng ngày của Đại Sơn cũng tốt hơn một chút.
Kể từ sau lần bị cho leo cây, Tiểu Tịnh Trần không gặp lại bất cứ ai trong nhóm thiếu niên Kim Đỉnh trừ tên béo, Đầu Gỗ và Lạc Kha Minh. Nguyên nhân đầu tiên là vì các thiếu niên kia đang điên cuồng bổ sung bài tập ăn Tết cho tới khi đi học lại, căn bản không có thời gian để ý thức được tính chất nghiêm trọng của sự việc. Nguyên nhân thứ hai là xét theo sự hung tàn của Tiểu Tịnh Trần, tên béo và Đầu Gỗ cũng không dám lén trao đổi với Lăng Phi. Về phần Lạc Kha Minh… trông cậy vào cậu ta sao? Chi bằng trông chờ vào Tiểu Tịnh Trần bỗng dưng mở lòng từ bi tha thứ cho bọn họ còn hơn!
Mãi cho đến khi đi học lại được nửa tháng, cuối cùng Lăng Phi cũng chợt nhận ra có gì đó không đúng lắm. Tên béo Hàn Hùng luôn ở cùng cậu như hình với bóng giờ lại không chủ động xuất hiện trước mặt cậu nữa. Bạn cùng lớp Đầu Gỗ mặc dù trông vẫn như mọi khi, nhưng nhìn vào cái ánh mắt phức tạp kia thì biết ngay là tuyệt đối có chuyện không bình thường. Lạc Kha Minh… Thôi được, thằng nhóc này vốn là kẻ hay cau có, không nhìn ra được gì cả. Nhưng trực giác mách bảo cậu ta rằng nhất định có vấn đề.
Hôm nay, vừa tan học, Lăng Phi đã nhanh tay nhanh mắt chặn Đầu Gỗ lại: “Mày với Hàn Hùng có chuyện gì giấu tao phải không?”
Đầu Gỗ dứt khoát lắc đầu. Lăng Phi nhìn chằm chằm vào mắt nó, vẻ mặt ngập tràn nghi ngờ, hỏi: “Vậy dạo gần đây mày có gặp được Tịnh Trần không? Sao tao không tìm thấy em ấy?”
Đầu Gỗ: “…” Coi như nó đã được tận mắt chứng kiến cái gọi là “phép lạ” kia, Tiểu Đầu Trọc trông có vẻ ngốc nghếch ngây ngô, nhưng nếu em ấy đã muốn tránh ai thì chắc chắn có thể né tránh một cách triệt để, đến người thông minh như Lăng Phi cũng phải mất tới nửa tháng mới phát hiện ra. Điều này khiến cho Đầu Gỗ càng thêm kiên định với quyết tâm thề chết đi theo Tiểu Tịnh Trần.
Sự im lặng của Đầu Gỗ gần như là một loại ngầm thừa nhận. Lăng Phi nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói cho rõ ràng!”
Đầu Gỗ khẽ thở dài, Tiểu Tịnh Trần cũng không yêu cầu ba đứa bọn chúng cắt đứt quan hệ với Lăng Phi. Hơn nữa, nói thật, đã làm bạn nhiều năm như vậy rồi, Đầu Gỗ tin tưởng vào cách làm người của Lăng Phi, cậu ta không phải là tên khốn kiếp vong ân phụ nghĩa. Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.
Đầu Gỗ kể lại rành mạch nguyên nhân, quá trình cũng như kết quả của sự việc. Lăng Phi nghe xong liền trợn mắt há mồm, lắp ba lắp bắp nói: “Quả đúng là tao đã thật sự quên mất buổi hẹn kiểm tra đánh giá sáng sớm ngày hôm đó, hơn nữa mẹ tao cũng không nói với tao là Tiểu Tịnh Trần và Hàn Hùng đã tới tìm. Vả lại, sáng sớm ngày thứ hai tao cũng có tới sân tập, còn đợi từ năm giờ đến tận tám giờ mà vẫn không thấy Tiểu Tịnh Trần đến, đến nhà em ấy tìm cũng không có nhà, tao cứ tưởng em ấy vẫn còn đang ở nhà bà nội nữa!”
Bên trong trạm tàu điện ngầm, mỗi một cửa ra đều có một cửa soát vé, cho nên, không ngoài dự đoán, Tiểu Tịnh Trần bị nhốt bên trong ga tàu điện ngầm. Ga tàu điện ngầm vốn rất lớn, hơn nữa có đủ các tuyến đường, đủ sân ga, đủ loại cửa ra vào khác nhau. Hậu quả của việc chạy đông chạy tây chính là… bé bị lạc đường rồi!!
Đứng ở trong đại sảnh đông người qua lại, vẻ mặt Tiểu Tịnh Trần vô cùng hoang mang, bé buộc lòng phải gọi điện cho người cha vạn năng xin giúp đỡ.
Vừa nghe thấy giọng nói vô cùng đáng thương của con gái cưng, trái tim Bạch Hi Cảnh liền mềm nhũn, sau khi nghe được hết toàn bộ sự việc đã xảy ra, Bạch Hi Cảnh liền quỳ luôn.
Ai quy định là bắt tàu ở trạm đối diện thì nhất định có thể quay trở về hả?!
Dù Tiểu Tịnh Trần có ngốc nghếch thế nào đi chăng nữa, Bạch Hi Cảnh cũng sẽ tuyệt đối sẽ không trách mắng bé. Vậy nên, món nợ này chắc chắn sẽ tính sổ lên người ba thiếu niên kia. Bạch Hi Cảnh âm thầm nguyền rủa mấy câu rồi dịu dàng nói: “Con ngoan ngoãn đợi ở đó nhé, ba sẽ kêu người qua đón con!”
“Dạ.” Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Tịnh Trần thành thật ngồi xuống chân cột bên cạnh, xếp bằng ngồi yên, khuỷu tay chống lên đầu gối, hai tay nhỏ chống mặt, thoạt nhìn y như một bông hoa dại bé nhỏ ven đường mà các bạn nhỏ ở nhà trẻ vẽ, có điều biểu cảm của bông hoa dại bé nhỏ lúc này trông có vẻ khổ sở.
Những người đi lại xung quanh cũng không thể làm ảnh hưởng đến bông hoa dại bé nhỏ đang khổ sở đợi ba mình, trái lại, ánh mắt đáng thương của hoa dại bé nhỏ lại ảnh hưởng tới bọn họ.
Keng…
Một đồng tiền xu rơi xuống trước người Tiểu Tịnh Trần, còn vì lực phản lại mà nảy lên mấy lần rồi mới nằm yên tĩnh trên mặt đất.
Tiểu Tịnh Trần hơi kinh ngạc, tò mò nhặt đồng xu lên xem, nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc, đây là tình huống gì vậy?