Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 9 : Bé ngốc trời sinh đen tối
Ngày đăng: 16:46 30/04/20
Tên béo kéo cô bé tới chỗ mọi người đang đứng rồi nói: “Lát nữa tao chuyền bóng cho mày, mày nhất định phải tận dụng mọi khả năng ghi điểm, biết chưa?”
Tịnh Trần nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu. Ném bóng vào rổ chắc là ném bóng vào cái vòng tròn kia rồi, có lẽ cũng giống như bình thường các sư điệt giúp sư thúc thu hoạch cây trồng ở sân sau, ném vào cái rổ kia là điều bắt buộc. Đương nhiên, bình thường cô bé toàn ném củ cải, bóng rổ tuy nặng hơn củ cải một chút, nhưng ở khoảng cách gần như vậy cơ mà. Một mẫu đất lớn như thế nào, sân bóng rộng bao nhiêu, sự khác biệt giữa hai thứ này mọi người đều có thể hiểu được.
Tịnh Trần đứng ngây ngốc ở đó, trận đấu vừa bắt đầu liền có người chuyền bóng cho cô bé, cô bé như con khỉ thuận tay liền ném quả bóng đi luôn, “bộp…” bóng vào rổ. Khóe miệng thiếu niên đeo kính và cả đám đồng đội của nó đều co rút, trên mặt toàn là vẻ coi thường, tên béo cũng như đồng đội của mình cũng đồng thời quỳ luôn.
“Mày ngốc à, mày ném bóng đi đâu vậy, sao lại tự ném vào rổ của đội mình!” Đầu Gỗ ở ngoài sân nghỉ ngơi tức giận dậm chân. Tên béo trừng mắt giận dữ với nó một cái rồi đi đến trước mặt Tịnh Trần, nhẹ nhàng khoác vai cô bé, dáng vẻ như một người anh trai tốt, hướng về phía rổ bên kia, nghiêm túc nói: “Người anh em, nhìn cho rõ đi, lát nữa nhận được bóng thì ném vào rổ bên kia.”
Tịnh Trần chớp mắt rồi gật đầu.
Trận đấu lại tiếp tục, mặc dù hình thể của tên béo nặng nề nhưng tay chân lại vô cùng linh hoạt, nó phối hợp cùng đồng đội xông về phía sân đối phương, vượt qua đối thủ, chuyền bóng, cuối cùng lại bị thiếu niên đeo kính cản lại. Tên béo vô thức chuyền bóng về phía Tịnh Trần. Kết quả, quay đầu nhìn vẫn thấy Tiểu Đầu Trọc ngây ngô đứng nguyên tại chỗ, tên béo giận tới mức xì khói lại không có thời gian để nói gì vì thiếu niên đeo kính đã chạy qua cướp được bóng. Tên béo chỉ đành nhanh chóng tổ chức phòng thủ, đồng thời tranh thủ xông lên gào to: “Đồ ngốc kia, mau cản nó lại, mau giành lại bóng.”
Tịnh Trần sững lại một chút rồi liền xông về phía thiếu niên đeo kính, thiếu niên đeo kính nhếch miệng. Sau đó bỗng dưng xoay người, chuyền bóng, khóe miệng đang nhếch lên liền cứng lại, cậu ta hoàn toàn không nhìn rõ hành động của Tiểu Đầu Trọc.
Rõ ràng cậu ta luôn nhìn chằm chằm vào nó, nhưng mà sau khi chuyền bóng đi thì Tiểu Đầu Trọc liền biến mất không thấy. Đợi đến khi cậu ta phản ứng lại liền nghe thấy một tiếng “bộp”, thiếu niên đeo kính quay đầu lại liền nhìn thấy Tịnh Trần đang… ngây ngốc cầm bóng đứng trên vạch kẻ.
Thiếu niên đeo kính cũng đứng nhìn tới đần ra, lấy được bóng không phải nên tranh thủ thời gian phản công hay sao? Thằng ngốc kia lại đứng ngơ ngẩn tại chỗ, rồi nhanh chóng bị bốn đối thủ vây lại, muốn chạy cũng không thể chạy được nữa.
Lăng Phi đẩy gọng kính, kéo đĩa bánh bao ra xa, nói, “Em thích ăn gì thì cứ tự mình chọn đi.”
Tịnh Trần lại một lần nữa cảm thấy thiếu niên đeo kính đúng là người thấu tình đạt lý, “Em muốn ăn màn thầu với canh rau ạ!”
Thiếu niên đeo kính nhanh chóng gọi hai chiếc màn thầu, một bát canh đậu phụ, nghĩ rằng đứa bé như thế này ăn vậy là đủ no rồi.
Màn thầu trên núi đều là màn thầu đặc, một cái phải đến nửa cân, còn màn thầu dưới núi được nặn rất mỏng, trắng trắng bông bông trông rất xinh, Tịnh Trần cắn hai phát đã hết một cái, bốn phát đã ăn xong, liền liếm miệng nói, “Em vẫn chưa ăn no.”
Lăng Phi lập tức gọi thêm hai cái, Tịnh Trần tiếp tục cắn bốn phát ăn hết sạch, sau đó chớp chới đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Lăng Phi. Miệng Lăng Phi giật giật, lần này gọi bốn cái, Tịnh Trần cắn tám miếng đã giải quyết xong, lại nhìn nữa.
“Thêm bốn cái bánh bao.” Cổ họng Lăng Phi như bị bóp nghẹn.
Tịnh Trần chớp mắt, nghiêm túc nói, “Không cần, hai cái là đủ rồi, em không ăn nhiều được như thế.”
Tất cả thiếu niên: “...” Thằng nhóc mi đã ăn đủ nhiều rồi đấy!