Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố
Chương 95 : Em gái thật khác người
Ngày đăng: 16:48 30/04/20
Cú điện thoại này của Đại Sơn đơn thuần chỉ là hình thức bên ngoài mà thôi, ngoại trừ một tiếng “Alô” ra thì hầu như anh ta không để Tiểu Tịnh Trần nói thêm một câu nào khác. Sau khi cúp điện thoại xong, anh ta lập tức quay lại, tỏ vẻ áy náy nói với ông già trước mặt: “Thật xin lỗi ông Tạ, thiếu gia nhà chúng tôi thật sự không rảnh, ông xem...”
Ông Tạ năm nay đã gần bảy mươi tuổi nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, khỏe mạnh như người mới năm mươi vậy. Ông mặc một bộ trang phục luyện võ dành cho người già, nhìn không khác gì những ông lão bà lão tập Thái Cực Quyền mỗi buổi sáng sớm. Ông Tạ vuốt chòm râu, mỉm cười nhân hậu nói: “Không rảnh thì đành chịu, ta cũng chỉ hỏi vậy thôi.”
“Vâng, vâng.” Đại Sơn gật đầu liên tục, ngoan ngoãn như con chuột nhỏ bé đứng trước mặt một chú mèo lớn, đến nụ cười cũng lộ ra vài phần chân thành và… chột dạ: “Ông Tạ, quả thực xin lỗi ông, còn phiền ông phải tự mình đi một chuyến.”
Ông Tạ phất tay không hề để ý, sau đó chắp tay sau lưng chậm rãi đi ra khỏi phòng đọc sách, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thằng nhóc Bạch Hi Cảnh này được lắm, giờ đến cả ta cũng dám lừa. Haiz~, mình đã già mất rồi, chuyện của đám trẻ thì để cho đám trẻ tự giải quyết đi!”
Đại Sơn không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh, ông già này... quá lão luyện, sành sỏi. Tuy nói là địa vị của Bạch Hi Cảnh ở thành phố S không ai có thể lung lay được, nhưng những trưởng bối có quan hệ thân thiết với nhà họ Bạch, chỉ cần trong tình huống không chạm tới ranh giới với Bạch Hi Cảnh thì bọn họ vẫn có thể phải nể mặt đôi chút: “Ông Tạ đi thong thả, rảnh rỗi lại ghé nhà chơi, bác Bạch vẫn nhắc ông mãi đấy ạ.”
“Được rồi. Bớt nói mấy câu thừa thãi này đi, Bạch Khải Thụy mà nhớ tới ta sao? Mặt trời mọc hướng Tây còn đáng tin hơn một chút đấy.” Ông Tạ vui vẻ nói lời trêu chọc Đại Sơn. Nhìn bóng dáng của ông cụ đi xa dần, Đại Sơn thở hắt ra một hơi, vội vàng gọi điện thoại cho Bạch Hi Cảnh, “Lão Đại, đã xong việc rồi ạ!”
“Ừ.” Bạch Hi Cảnh nghe thấy những tiếng thét chói tai vô cùng vui mừng của đám thiếu niên ở phòng sách lớn trên lầu, vô thức nhếch khóe môi, nói: “Đi điều tra xem rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin tức Tịnh Trần chính là Bé Ngốc Đầu Trọc ra ngoài. Ông Tạ là người cao quý, chuyện mời làm giám khảo căn bản không cần ông ấy phải đích thân ra mặt. Ông ấy đang ngầm ra hiệu rằng có người đang muốn gây rắc rối cho chúng ta.”
Vẻ mặt của Đại Sơn không khỏi nghiêm túc hẳn lên: “Em sẽ lập tức đi điều tra ngay.”
“Sau khi đã điều tra rõ ràng rồi thì cậu tự nghĩ cách giải quyết đi. Tôi không muốn lại có thêm bất kì ai tiết lộ những thông tin liên quan đến Tịnh Trần khi chưa có sự cho phép của tôi.”
“Em hiểu rồi ạ, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Bạch Hi Cảnh đi lướt qua ba ruột của mình, dùng một tay bế Tiểu Tịnh Trần đang đứng bên cạnh chiếc đèn lên, vuốt ve mặt bé, rồi xoa đầu bé, hôn nhẹ lên khóe mắt bé. Vì sao nhìn bộ dạng con gái cưng của mình lại không giống như bị dọa sợ vậy!
Thế là Bạch Hi Cảnh lập tức hiểu ra ngay. Anh dứt khoát bế con gái ra khỏi phòng đọc sách nhỏ, đúng lúc gặp bà Bạch ở cầu thang. Bà Bạch nhìn hai ba con rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có gì, đèn chùm trong phòng sách lớn đột nhiên rơi xuống, (mấy đứa cháu trai) bị dọa sợ thôi.” Bạch Hi Cảnh cố tình nói lấp lửng khiến trái tim bà Bạch trong nháy mắt mềm nhũn. Bà liền tự hiểu “mấy đứa cháu” mà Bạch Hi Cảnh không nói ra khỏi miệng thành “con gái cưng“. Vậy nên bà Bạch lập tức đau lòng ôm lấy Tiểu Tịnh Trần xoay người đi thẳng xuống lầu, “Đừng sợ! Đừng sợ! Để bà nội làm đồ ăn ngon cho con ăn nhé.”
Đầu óc Tiểu Tịnh Trần vốn đã chậm chạp, vẫn còn đang dừng ở toàn bộ sự việc vừa xảy ra trong phòng sách nhỏ, đợi đến khi hiểu ra, muốn giúp các anh rửa sạch tội danh thì lập tức bị “đồ ăn ngon” hấp dẫn toàn bộ sự chú ý, ném các anh họ ra sau đầu không chút áp lực nào.
Bạch Hi Cảnh tựa người lên tay vịn cầu thang, nhìn bóng dáng bà Bạch vui sướng dần đi xa. Anh đẩy kính mắt một cái, nhếch môi mỉm cười, dứt khoát quay trở lại phòng đọc sách nhỏ tiếp tục xử lí công việc, nhân tiện cũng dùng lỗ tai theo dõi tình huống phát triển trên tầng.
Từ Thiên đàng xuống Địa ngục cần phải mất bao lâu?
Đám thiếu niên dùng kinh nghiệm từ máu và nước mắt của chính mình để nói cho mọi người biết: Bằng với chiếc đèn chùm từ trên trần nhà rơi xuống đến mặt đất còn chưa tới một giây!
Lửa giận của người già rất đáng sợ, đặc biệt là lửa giận của những người già đã về hưu, ở nhà không có việc gì làm lại càng đáng sợ hơn. Nếu như ông già đó lại vừa hay là người quản lí phòng đọc sách, mà bạn lại xui xẻo phá hoại phòng đọc sách yêu quý nhất của ông ấy...
Haiz, chúc cưng lên đường bình an nhé! Tháng cô hồn chiết khấu ba mươi phần trăm nha cưng!