Nhật Ký Tiểu Hòa Thượng Ở Thành Phố

Chương 96 : Ông nội tự tìm phiền phức

Ngày đăng: 16:48 30/04/20


Các thiếu niên làm vỡ chiếc đèn chùm to treo trong phòng đọc sách của ông Bạch nên bị phạt quỳ, nhân tiện bị cấm lên mạng bảy ngày.



Bảy ngày, không phải là bảy tiếng, cũng không phải là bảy phút. Tại thời điểm đấu trường liên sever đang diễn ra như dầu sôi lửa bỏng thế này mà lại cấm lên mạng bảy ngày thì có nghĩa là gì?



Có nghĩa là đám thiếu niên lập tức bị loại do vắng mặt, có nghĩa là cánh cửa vào trận bán kết đã rời xa bọn chúng rồi. Đồng nghĩa với việc những trang bị cực phẩm mà khó khăn lắm chúng mới móc được đã thành phí của trời vì không có đất dụng võ, càng có nghĩa là số tiền thưởng năm mươi nghìn tệ trong trận chung kết đã trở thành truyền thuyết.



Chỉ cần giành được tư cách tham gia trận chung kết thì sẽ có được năm mươi nghìn tệ tiền thưởng. Năm mươi nghìn đối với cha mẹ chúng không là gì cả, nhưng đối với đám học sinh tiểu học, đầu trung học như chúng thì lại rất có giá trị.



Trong phòng đọc sách lớn, đám thiếu niên đang quỳ thành một hàng, chúng quay mặt về phía cửa sổ lặng lẽ rơi nước mắt. Quá hố các anh rồi! Cũng không phải do các cậu kéo đèn chùm xuống, tại sao lại là các cậu lại bị phạt quỳ? Đám thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, âm thầm khóc trong lòng, nhưng các cậu thật sự không có mặt mũi nào khai em gái nhỏ ra được.



Các thiếu niên không biết rằng, ngay lúc này, em gái nhỏ được các cậu chịu phạt thay đang ngồi trên chiếc ghế sô pha Kingsize, một tay cầm cây kem, một tay cầm quả chuối, còn có bà Bạch tận tình phục vụ đút kem cho ăn. Cuộc sống đừng quá tốt đẹp như vậy, thật là quá tốt đẹp rồi mà!



Cùng là cháu chắt trong nhà, tại sao lại có sự đối xử khác biệt như vậy chứ? Ầy... Để đề phòng cháu gái ngoan bị mấy thằng nhãi khốn kiếp dạy hư, ông Bạch cảm thấy không thể tiếp tục để các cháu chìm đắm trong thế giới Internet mà không cách nào thoát ra được. Thế là ông Bạch liền ngồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một trò chơi toàn dân có định nghĩa gần giống với “so tài” – cờ tướng... Mong muốn tốt đẹp của ông Bạch chính là thông qua trò chơi để xây dựng tình cảm ông cháu thắm thiết, nhân tiện mở rộng thiên tư chiến đấu của cháu gái. Nhưng chỉ tiếc rằng, hiện thực lại luôn rất tàn khốc. Đóa hoa khác người Tiểu Tịnh Trần trước nay chưa từng làm theo quy tắc, ngay cả lão soái ca mặt đơ như núi băng là ông Bạch cũng bị kích động đến độ vỡ tan tành, ông muốn hộc máu.



Động tác của Tiểu Tịnh Trần vừa nhanh vừa mạnh nhấc quân mã của mình lên ăn quân pháo của đối phương. Ông Bạch phát điên: “Nói bao nhiêu lần rồi, quân mã đi theo hình chữ nhật, cháu tưởng là quân xe à? Đi lung tung muốn ăn thì ăn. Để xuống! Để xuống! Nói cháu đó, để xuống! Cháu đi sai rồi.”



Tiểu Tịnh Trần không cam lòng đưa trả quân pháo cho ông Bạch, ngón tay mập mạp lại nhấc một quân cờ lên rồi đập ngay lên quân tướng trong sào huyệt của ông Bạch, mặt mày cong lên, má lúm đồng tiền rất đáng yêu: “Chiếu tướng...” Gân xanh nổi lên đầy trán ông Bạch, cơ bắp co giật nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng, vẫn không nhịn được mà gào lên: “Đấy là quân tốt, quân tốt đó, hiểu không? Quân tốt phải đi từng bước từng bước một, đến sông còn chưa qua, cháu tưởng là quân pháo à? Cách ngần này quân cờ sao có thể xông thẳng đến đè bẹp con tướng của ông được? Dạy lâu như vậy rồi mà sao đến cả quy tắc cơ bản nhất cháu cũng không nhớ được? Cháu cố ý chọc tức ông có phải không?”



Thôi được rồi, không phải Tiểu Tịnh Trần không nhớ quy tắc mà căn bản là không có ý định ghi nhớ quy tắc. Bé thích chơi theo quy tắc của mình cơ!



Bà Bạch bê món điểm tâm ngọt và nước ép hoa quả ra, thiên vị đến tận Siberia: “Ơ kìa, con bé không biết thì ông từ từ dạy, vội cái gì! Không phải chỉ là một quân tướng à, để quân tốt của con bé ăn thì có làm sao! Ông so đo làm gì với một đứa trẻ, đúng là càng sống càng thụt lùi!”


“Cái quái quỷ gì thế, shota đáng yêu trắng mịn thế này hóa ra lại là một loli, đúng là mắt tao mù rồi mới không phân biệt được.”



Vốn dĩ là do thấy Tiểu Tịnh Trần đứng đắn đáng yêu nên các thiếu niên mới lập tức thích thú. Ở thời buổi này, nam sinh nữ tướng (chỉ những người là con trai nhưng lại có gương mặt đẹp như con gái, thậm chí còn đẹp hơn con gái) cũng không phải là chuyện lạ, mỹ nam ngoài đường quá nửa đều có dáng vẻ xinh đẹp như con gái. Tuy nhiên, những bạn nữ mà tướng mạo giống nam, giống đến độ vượt giới tính thế này thì thật tình không thấy nhiều, đặc biệt lại là đứa trẻ nhỏ như vậy.



Bạch Húc Thần tỏ vẻ rất hả hê khi em gái nhỏ nhận được sự đối xử nhiệt tình của các thiếu niên: “Đây là em gái út của nhà tao, Bạch Tịnh Trần. Tịnh Trần, em chào hỏi mọi người đi.”



Tiểu Tịnh Trần lập tức ngoan ngoãn giơ bàn tay nhỏ lên vẫy vẫy, nhân tiện tặng thêm một nụ cười ngọt ngào ngây thơ: “Em chào các anh!”



“Oa! Oa! Oa!” Toàn bộ gian phòng máu sói sôi trào, gian tình bắn ra tứ phía!



Sau khi cười đùa ầm ĩ, mỗi người liền ngồi vào vị trí của mình. Đội trưởng của tiểu đội này cuối cùng cũng có thời gian hỏi Bạch Húc Thần: “Đại Bạch, sao chỉ có mình mày đến, Tiểu Bạch đâu? Nó không ở đây, chúng ta mở tổ đội kiểu gì?”



Bạch Húc Thần thành thạo mở trò chơi, đăng nhập: “Bọn tao bị ông nội cấm túc, nếu không phải nhờ phúc của Tịnh Trần thì tao cũng không thoát được. Yên tâm đi, nó nói với tao mật khẩu tài khoản rồi, tìm người thay nó là được.”



Với những trận đấu game online như thế này, trước khi bước vào trận chung kết, bug lớn nhất chính là bạn không biết người đang ngồi trước máy tính rốt cuộc là ai!



Đội trưởng gật đầu, móc điện thoại ra: “Vậy để tao xem có ai rảnh đến thay nó là được.”



“Không cần.” Bạch Húc Thần cười híp mắt, đầu lông mày cong lên, bàn tay to lớn dịu dàng xoa mái tóc hơi gai tay của Tiểu Tịnh Trần, dịu dàng đắc ý nói: “Tiểu Bạch đã đích thân ủy thác một người đại diện!”



Mấy đứa thật sự cho rằng dẫn theo em gái nhỏ ra ngoài chỉ để lấy được giấy thông hành từ miệng vàng của ông nội sao? Có một Đại thần đáng kinh ngạc như vậy ở bên cạnh, không cố gắng ôm chặt chân để cầu bao nuôi, cầu vỗ về, cầu an ủi thì chắc chắn chính là thằng ngốc!