Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 10 : Dị năng lại hiện ra

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Không chỉ có bọn họ, ngoại trừ nhân viên sĩ quan cao cấp và quân đội ZF, tất cả mọi người chỉ có hai lựa chọn, một là nghe theo sự sắp xếp của căn cứ, hai là tự sinh tự diệt.



Đương nhiên, anh cũng có thể lựa chọn ra ngoài tìm vật tư. Chỉ cần anh có năng lực, chỉ cần anh không sợ những zombies kia, quan trọng nhất là anh không sợ chết, vậy anh cũng có thể ăn sung mặc sướng giống những người có quyền lợi kia. Hôm nay, trong căn cứ xuất hiện một chuyện lớn, trong tay một người tự nhiên có dòng nước chảy ra. Tất cả mọi người đều bị sốc tới ngày người. Đó là một chàng trai trẻ khoảng hai mươi tuổi, trông dáng vẻ rất gầy, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới vẻ hưng phấn trên mặt anh ta. Anh ta trắng trợn tuyên bố với người ngoài, thậm chí chạy đến trong quân đội yêu cầu phải coi mình là đối tượng cần được chú ý bảo vệ:



Nguyên nhân là gì?



Anh ta nói, anh ta là người đầu tiên trên thế giới này xuất hiện dị năng. Điều này là một chuyện bất ngờ lớn đối với loài người. Những người đã uống nước chảy ra từ lòng bàn tay anh ta vẫn sống khỏe mạnh sau nửa ngày.



Bây giờ, phần lớn nguồn nước đều bị ô nhiễm, căn bản không ai dám uống. Nguồn nước trở nên khan hiếm một cách nghiêm trọng. Sự xuất hiện của anh ta mang tới đóng góp rất lớn cho căn cứ. ZF cũng chấn động. Trước ánh mắt ghen tị và hâm mộ của tất cả mọi người, Viện Hoằng - người đứng đầu căn cứ đã mời anh ta tới trung tâm căn cứ. Ở trong đám đông, Lý Cường, Trương Niệm nhìn thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy rõ ràng trong mắt đối phương đang hiện vẻ khiếp sợ. Bọn họ lặng lẽ rời khỏi đám đông và trở về chỗ ở của mình.



“Niêm tử, câu nói xem, sao thế giới này có thể có chuyện thần kỳ như vậy chứ? Chẳng lẽ lại thật sự giống như trong tiểu thuyết à?” Lý Cường rất tò mò. Từ sau lần trước, khi nhìn thấy cả người cháu trai bốc lên ngọn lửa, trong lòng anh ta vẫn không thể nào bình tĩnh được, nhưng lại không dám nói gì với người khác, chỉ sợ người ta sẽ nhìn mình như một kẻ tâm thần. Nhưng hôm nay, không ngờ anh ta lại nhìn thấy chuyện thần kỳ tương tự.


Hai người dở khóc dở cười. Người này thật dễ quen. Mới lần đầu tiên gặp mặt lại nói ra những lời như vậy, hẳn cũng là một người thật thà. Thấy ánh mắt bọn họ có ý cười, người đàn ông kia hơi xấu hổ, mặt ửng đỏ, nắm tay ho khan vài tiếng rồi cúi đầu khẽ nói: “Hai người anh em, các cậu cứ nghe anh khuyên đi! Có nhiều thức ăn như vậy, chúng ta sẽ không cần phải chịu đói nữa. Mỗi ngày cứ phải gặm những cái bánh màn thầu khô khốc kia, miệng anh đây cũng sắp chai cả rồi. Hai cậu xem, bọn họ đều đi thành nhóm mấy người. Ba người chúng ta thoạt nhìn cường tráng như thế, hẳn sẽ chuyển nhanh hơn bọn họ. Nếu như người phía trên nhìn thấy, không chừng lại thưởng thêm cho chúng ta ít thức ăn nữa ấy chứ? Hai cậu nói có đúng không?” Bọn họ thật sự động lòng. Lương thực là thứ bọn họ đang cần nhất. Bây giờ đã có một cơ hội như thế, nếu bỏ qua thì quả thật quá đáng tiếc.



“Ông anh, anh có biết phải đi bao lâu không?” Người đàn ông vạm vỡ nhìn mọi người xung quanh, nhưng không dám chắc. Có quỷ mới biết được trên đường đi có thể xảy ra những chuyện gì? Nhưng vì muốn có bạn đi cùng, anh ta vẫn nói trái lương tâm: “Nhiều người như vậy, chắc cũng không tới hai ngày đâu!”



Hai người liếc nhìn nhau, lại hỏi: “Vậy quân đội sẽ rời đi vào lúc nào?” Người đàn ông vạm vỡ lắc đầu: “Anh không rõ lắm, chờ lát nữa loa phát thanh sẽ có thông báo, đến lúc đó chẳng phải chúng ta tới là biết sao?”



Hai người liếc nhìn nhau rồi khẽ gật đầu: “Vậy được rồi, đến lúc đó chúng tôi sẽ chờ anh ở đây, được chứ?” Người đàn ông vạm vỡ đương nhiên đồng ý. Anh ta cũng có ý như vậy. Anh ta không nhịn được mà mỉm cười và khẽ gật đầu. Hai người rời khỏi quảng trường cũng không có ý định muốn đi làm việc nữa. Bọn họ đi tới nhà ăn nhận thức ăn rồi quay về lều vải. Lý Cường muốn Trương Niệm ở lại chăm sóc hai đứa trẻ, anh ta sẽ đi theo quân đội ra ngoài. Dù sao anh ta cũng khỏe hơn, làm việc nhanh hơn. Nhưng anh ta vừa nói ra ý này đã bị Trương Niệm phản đối. Bọn họ đi cùng nhau, một người năm mươi cân gạo, vậy hai người không phải là một trăm cân sao? Nếu ăn tiết kiệm thì không biết có thể ăn được bao lâu đâu. Cho dù bọn họ không có dụng cụ nấu ăn, cũng có thể lấy gạo đi đổi ít thức ăn dinh dưỡng ở nhà ăn, để cho hai đứa trẻ ăn ngon một chút.



Có trời mới biết, mỗi lần trở về nhìn thấy hai đứa trẻ đói tới mức nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, trong lòng bọn họ khó chịu thế nào. Hai người đàn ông lại không thể nuôi được hai đứa trẻ, vậy còn có tác dụng gì chứ?



Có lẽ, bây giờ hai đứa trẻ là người thân duy nhất của bọn họ, dù thế nào bọn họ cũng phải nuôi hai đứa trẻ lớn lên, nếu không cho dù có chết cũng không còn mặt mũi nào gặp mặt bố mẹ của bọn chúng được. Khi hai người trở lại lều vải, hai đứa trẻ đã tỉnh dậy, nhưng không thấy hoạt bát như mọi khi, chỉ mệt mỏi nằm lỳ ở trên giường. Bọn họ đột nhiên hiểu ra, mỗi lần hai người trở về đứa trẻ Lý Long luôn cười vui vẻ như vậy, có lẽ chỉ vì không muốn để cho bọn họ phải lo lắng. Hai người đàn ông nghĩ tới đó lại không nhịn được, viền mắt đỏ hoe.