Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 9 : Căn cứ của người sống sót

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


“Ầm!”



Một tiếng nổ khẽ vang lên, tất cả sức lực trên người Lý Tiểu Tửu giống như bị rút sạch, ngọn lửa trên cơ thể chui vào da tay của cậu với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường. Cậu lảo đảo rồi ngã xuống đất. Lý Cường thấy vậy, vội vàng chạy tới bể Lý Tiểu Tửu lên và không ngừng gọi tên cậu.



Lý Long cũng khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã tái nhợt lộ vẻ kinh hoàng! Cậu rất sợ, sợ Lý Tiểu Tửu lại giống như mợ, bỏ cậu ở lại. Cơ thể Lý Tiểu Tửu vẫn còn nóng hầm hập, tóc bị cháy sạch, chỉ để lại một mảng đen xì. Nhưng kỳ lạ là cơ thể cậu bị lửa bao phủ lâu như vậy, nhưng cuối cùng lại không có một vết bỏng nào. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.



“Chẳng lẽ cậu bé thức tỉnh dị năng sao?” Ba học sinh liếc nhìn nhau, một người trong đó kinh ngạc nói. Mấy quái vật bên ngoài kia giống zombies trong Resident Evil. Nếu quả thật chính là zombies, vậy có phải bọn họ cũng sẽ thức tỉnh dị năng thần kỳ giống như trong tiểu thuyết không?



“Dị năng cái gì chứ?” Tất cả mọi người đều nhìn cậu học sinh kia với ánh mắt kỳ quái!



Cậu học sinh kia kinh ngạc: “Lẽ nào mọi người còn chưa xem qua tiểu thuyết mạt thế à? Trong tiểu thuyết cũng xuất hiện những quái vật tương tự như zombies vậy, rất nhiều người đều thức tỉnh dị năng rất lợi hại, đối phó với zombies cũng cực giỏi luôn.” Cậu ta còn hưng phấn vung vẩy cánh tay, không biết nghĩ gì, hai mắt sáng lên: “Đúng rồi, trong truyền thuyết còn có không gian nữa đấy. Nếu như chúng ta có nó thì tốt rồi.”



Nếu quả thật có dị năng, vậy bọn họ cũng không phải sợ những thứ quỷ quái này nữa! Rõ ràng những người khác không nghĩ tới những thứ huyền ảo này, dù sao chúng cũng chỉ tồn tại ở trong tiểu thuyết, trong ti vi, căn bản không có lý do gì để người ta tin tưởng được. Nhưng hôm nay, khi nhìn thấy cả người Lý Tiểu Tửu đột nhiên có lửa bốc lên, bọn họ cũng có hơi nghi ngờ.



Một ngày một đêm! Bọn họ ở trong toa tàu này tròn một ngày một đêm, nhưng vẫn không thấy có người tới cứu. Hai cô sinh viên duy nhất còn lại cũng bị bọn họ cô lập ở một bên, trong lòng bọn họ vô cùng chán ghét hai người này. Nếu không phải không có cách nào thì bọn họ tuyệt đối không muốn ở cùng với những kẻ như vậy.




Lý Tiểu Tửu hôn mê suốt ba ngày. Cuối cùng, trong ánh mắt lo lắng của mọi người, cậu đã tỉnh lại vào ngày thứ ba! Kỳ lạ chính là cậu mất mẹ nhưng không còn khóc, không làm ầm ĩ, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. Nhưng không bao lâu, bọn họ lại phát hiện ra một vấn đề.



Từ khi cậu tỉnh lại đã không nói một câu nào, miệng luôn ngậm chặt. Có hỏi cậu thì cậu cũng không nói gì, chỉ dùng đôi mắt tối tăm nhìn chằm chằm vào người hỏi, làm người đó thấy da đầu tê dại.



Cho dù cậu luôn hờ hững với những người khác, nhưng may mắn là cậu bạn nhỏ Lý Long suốt ngày líu ríu nói không ngừng bên tai cậu, mặc dù cậu không có phản ứng gì, nhưng cũng nghiêm túc lắng nghe, chẳng qua không nói lời nào, trái tim của hai người lớn gần như muốn vỡ nát.



Bọn họ chỉ là dân thường, không có tiền không có quyền, khi người khác ở biệt thự cao cấp, ăn món ăn ngon, bọn họ chỉ có thể ở trong lều vải, gặm bánh màn thầu khô cứng khó nuốt!



Ban ngày, Trương Niệm và Lý Cường còn phải đi ra ngoài giúp xây tường mới có thể kiếm được thêm chút thức ăn. Nhưng người già và trẻ nhỏ không có sức lực, không thể cống hiến cho căn cứ, mỗi ngày chỉ được phát một cái bánh bao và nửa chén nước để giữ lại tính mạng mà thôi.



Trong thời gian một tháng ngắn ngủi này, Lý Tiểu Tửu và Lý Long đã gầy như hai con khỉ. Gương mặt vốn tròn trịa cũng teo tóp lại, trên mặt không có chút sắc máu, xương trán nhô cao, hai con mắt có vẻ lớn kinh người. Lý Cường nhìn hai đứa cháu trai càng lúc càng không có sức sống thì trong lòng rất khó chịu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng lại nghẹn ngào và đau đớn. Anh ta chỉ có thể cố gắng làm việc hơn nữa, làm gấp đôi công việc của người khác thì bụng mấy người mới không liên tục kêu oC Ác nữa.



Trước mạt thế, Trương Niệm là người mười ngón không dính nước xuân, nhưng mặt thể đột nhiên tới, anh không thể liên lạc với bố, cũng không biết ông còn sống hay đã chết. Vì sống sót, anh chỉ có học người khác xắn tay áo lên, vác gạch, xây tường. Thời tiết rất lạnh, nhưng bọn họ thường nóng tới mức đổ mồ hôi. Bộ quần áo anh mặc vốn trắng tinh, bây giờ cũng trở nên lôi thôi không chịu nổi. Anh đã liên tục một tháng không tắm rửa, trên người luôn có mùi hôi thối, ban đêm càng khó có thể ngủ ngon.