Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 66 :

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Lúc đầu, những người dị năng nam xung quanh còn kinh ngạc, sau đó bất mãn đi ra.



Bây giờ, người đàn ông đẹp trai, mạnh hơn mình đang xuất hiện ở trước mặt mình, vừa đem ra so sánh, bọn họ quả thật không có chỗ2dung thân nữa.



Nhưng bọn họ khó chịu là chuyện của bọn họ, Giang Biên Nhất Nhàn cũng chẳng quan tâm. Anh ta nhíu mày, hy vọng những người này ồn ào như vậy đừng có thu hút những người khác qua đây.



Ánh mắt anh ta nhìn7qua mọi người, sau đó dừng ở trên người của Nại Chi Tiên. Anh ta nhìn biển tên gắn ở trước ngực cô và hỏi: “Cô là giáo viên ở đây à?” Thấy cô gật đầu, anh ta nói tiếp: “Cô quản học sinh của mình1cho tốt đi. Tôi hy vọng cô có thể làm cho bọn họ hiểu rõ, không nên bởi vì có căn cứ bảo vệ mà quên đi sự tàn khốc của thế giới này.”



Nại Chi Tiên sửng sốt. Cô nhìn các học sinh nữ xung quanh7giống như đang theo đuổi minh tinh, gương mặt lập tức trắng bệch.



Nhìn bộ dạng như vậy mà cô còn không hiểu thì đúng là ngu ngốc rồi.



Bây giờ là mạt thế, thời đại zombie hoành hành! Đã không phải là thế giới hòa bình trước0kia nữa.



Mà giờ phút này, rốt cuộc các cô đang làm những gì?



Những người dị năng nữ thấy vẻ mặt anh ta như vậy thì cũng sợ đến mức không dám tới gần nữa, chỉ sợ chọc cho anh ta khó chịu, sẽ đắc tội với người.



Giang Biên Nhất Nhàn liếc nhìn mọi người nhưng không nói nhiều, bước nhanh ra khỏi đó. Anh ta đi qua chỗ nào, đám người dị năng đều tránh đường.



Chờ tới khi bóng dáng anh ta biến mất khỏi tầm mắt, mọi người mới bình tĩnh lại được.



Nại Chi Tiên thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía mọi người nói: “Mọi người về chỗ của mình đi.”



Có người mới đi được vài bước đột nhiên kêu lên kỳ quái: “Sao có mùi lạ?”



Người bên cạnh nhăn mũi: “Tôi cũng ngửi thấy được, là cái gì cháy vậy?”



Đột nhiên có người sợ hãi kêu lên: “Giáo viên, cô xem bộ máy này đi.”



Nại Chi Tiên đi nhanh tới, nhìn về phía bộ máy đã không còn hoạt động và ngẩn người ra.



Cái này... Sao nó bị tắt vậy?




Anh ta nhìn về phía những người khác nói: “Lần này, Phong Mạt Tinh Thần đến đây, thật sự rất bất lợi cho chúng ta, cho nên mọi người phải chú ý, cố gắng nâng cao tinh thần, đừng để cho người của bọn họ có cơ hội lợi dụng.”



Mọi người đều gật đầu, anh ta nói tiếp: “Cho dù lần này nhà họ Giang chúng ta có thu được nhóm người dị năng này hay không, cũng tuyệt đối không thể để cho người của gia tộc khác có được.”



Những người ngồi ở đây đều hiểu, có thể được xếp vào bốn gia tộc lớn thì đều là thế lực mạnh mẽ.



Nếu như có một ngày, gia tộc khác có được những người dị năng này và thừa thắng truy kích, nhà họ Giang bọn họ sẽ khó giữ được vị trí thứ hai.



Khi đám người Lý Tiểu Tửu về đến nhà là gần sáu rưỡi, trời đã tối. Lưu Luyến đã nấu xong cơm tối, chỉ chờ bọn họ.



Bọn họ còn chưa ăn cơm xong thì đèn đã tắt.



Những người khác thấy vậy cũng không thể trách được. Căn cứ bị cúp điện là chuyện thường, nhưng Lý Tiểu Tửu không vui. Cậu còn chưa làm bài đâu. Sau khi ăn cơm xong, cậu không dẫn hai đứa trẻ đi theo, một mình chạy đến dưới tán cây trong không gian để làm bài.



Khi cậu chuẩn bị ra ngoài mới đột nhiên nhớ tới khoai tây mình đã trồng. Không biết nó đã nảy mầm chưa nhỉ? Cậu chạy tới, phát hiện trong đất có một mảng lá xanh mọc cao.



Lý Tiểu Tửu thấy vậy thì vui mừng khôn xiết. Cậu kéo lá lên xem. Quả nhiên, phía dưới có hơn mười củ khoai tây, có lớn có nhỏ.



Hôm qua mới trồng, ngày hôm nay nó đã chín, thật là thần kỳ.



Một nhận được mười, mười nhận được một trăm. Lý Tiểu Tửu cũng không phải kẻ ngốc. Chỉ cần nghĩ sau này mình có khoai tây ăn không hết, cậu vui đến không phân biệt rõ phương hướng nữa.



Sau khi tốn hết mấy phút để nhặt xong số khoai tây, tách ra và vùi vào trong đất, cậu nghĩ về sau phải tìm thêm một ít hạt giống, trồng thêm một vài thứ, đặc biệt là trồng rau dưa hoa quả. Đúng rồi, còn có thể nuôi cá, tôm, cua trong sông nữa. Vậy sau này có thịt ăn rồi.



Cuộc sống tốt đẹp phải dựa vào bản thân ra tay thực hiện. Lý Tiểu Tửu nắm chặt tay, vẩy cho bùn đất trên tay bay đi.



Cây táo là một cái cây thần kỳ, bởi vì táo rơi thế nào, bên trên vẫn còn nhiều như vậy. Táo lần trước được Lý Tiểu Tửu nhặt vào trong giỏ đã bị A Man ăn hết. Cậu hái thêm mấy quả, dự định mang ra ngoài cho đám người Từ Kinh nếm thử. Ngay cả quần áo trước đây bị zombie làm bẩn, cậu cũng định mang ra ngoài xử lý luôn.



Cậu rũ quần áo đã mặc trước đây, chợt ngửi thấy có mùi lạ bay ra, làm cậu trợn tròn mắt, thiếu chút nữa thì nôn ra.



Máu zombie dính ở phía trên bắn ra, rất buồn nôn. Cho dù cậu để ở đây lâu như vậy, nhưng mùi này vẫn còn.