Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 80 :

Ngày đăng: 11:18 30/04/20


Móng của nó thật sự giống như gai thép vậy, tối đen và sắc bén, nhìn qua rất đáng sợ. Lý Tiểu Tửu rất khó tưởng tượng được, nếu như bị móng vuốt này đánh trúng thì còn có thể sống được nữa2không.



Rõ ràng móng vuốt này nhằm vào hai anh em Vụ Khinh. Chân mày Lý Tiểu Tửu giật mạnh! Cậu hét lên, đẩy Bắc Mạch cách xa mình ra và đồng thời lòng bàn tay ném ngọn lửa ra ngoài.



Vụ Khinh vội vàng7ôm lấy Vụ Phi Anh tránh sang một bên. Con hổ lớn bị đánh trúng và dừng lại vài giây, anh nhân cơ hội tránh được móng vuốt sắc bén kia.



“Gào!”



Một tiếng gào rung trời vang lên, con hổ lớn đau đớn khi1bị dị năng đánh trúng, nó quay đầu nhìn về phía Lý Tiểu Tửu và nhe răng trợn mắt, tức giận tới mức râu mép dựng ngược.



Lý Tiểu Tửu lùi lại vài bước và chuẩn bị sẵn sàng. Nếu như nó đuổi qua7đây, cậu sẽ lập tức nhanh chân bỏ chạy, sau đó dụ cho nó rời đi.



Suy nghĩ bao giờ cũng tốt đẹp, Vụ Khinh thấy trong tay cậu không có vũ khí phòng ngự nào, vội vàng đẩy Vụ Phi Anh lên một0cái cây phía sau, vận dụng lưỡi dao kim loại và lao về phía con hổ lớn.



Anh biết, dị năng của Lý Tiểu Tửu chỉ thường đánh xa, một khi con hổ lớn tới gần cậu, căn bản sẽ không có đường sống!



Màn bảo vệ toàn thân được mở ra tới mức cao nhất, Vụ Khinh hét lên với Lý Tiểu Tửu: “Mau chạy đi!” Sau đó, anh chém chính xác về phía móng vuốt của con hổ lớn!



“Keng!” một tiếng, lưỡi dao kim loại trong tay chém vào trên móng vuốt và phát ra tiếng kim loại va chạm, giống như chém vào trên tấm thép vậy. Vụ Khinh thật sự khiếp sợ. Đây là một đòn tập trung hết sức lực của anh, nhưng chỉ để lại một vết xước trên móng vuốt của nó mà thôi!



Lưỡi dao của anh không có khả năng là dao bình thường!



Lẽ nào loài biến dị đã mạnh đến tình trạng đao chém không được?



Trong lòng Vụ Khinh vô cùng hoảng sợ.



Chắc hẳn chút vết thương ấy còn không bằng bị muỗi cắn một cái.




Lý Tiểu Tửu thấy rất không thoải mái liền quyết định đánh nó.



Con hổ lớn không ngờ cậu lại khó giải quyết như vậy, vừa chạy được mấy bước, nó đã bị Lý Tiểu Tửu chặn lại!



Cái giá cho việc khinh địch là rất thảm, Lý Tiểu Tửu có nhanh mấy cũng không nhanh hơn con hổ lớn được. Nó nhảy một cái chính là xa mấy trượng, cái đuôi to trực tiếp đánh vào trên người Lý Tiểu Tửu, tốc độ của nó quá nhanh làm cậu không kịp phản ứng, người đã bay qua không trung, nặng nề đập vào trên thân cây.



Lý Tiểu Tửu chỉ cảm thấy cú va chạm này thiếu chút nữa đã đập cho ngũ tạng lục phủ của cậu bay ra ngoài, đầu óc choáng váng, cơ thể còn rơi nhanh xuống dưới. Những cành cây sắc nhọn cắt qua da thịt. Cậu mơ hồ nhìn thấy mình sắp rơi xuống đất, cắn răng thò tay nắm lấy cành cây.



Từ độ cao như vậy ngã xuống, cậu còn không bị ngã chết sao?



Quả nhiên không nên vuốt râu hùm, cả người đau đớn khiến cậu run rẩy, tầm mắt càng mơ hồ hơn.



Một bàn tay nhỏ bé căn bản không kéo được cơ thể đang rơi xuống của cậu. Thậm chí Lý Tiểu Tửu cảm thấy cánh tay của mình như muốn gãy, không còn cảm giác nữa.



“Rắc rắc.” Tiếng gãy truyền vào tai, cậu chỉ cảm thấy tay tuột ra, cơ thể theo đó rơi xuống.



Mắt đã không mở ra được, bên tai cậu còn vang vọng tiếng hét xé lòng của Vụ Khinh và Bắc Mạch, tiếng khóc chói tai của Anh tử. Lý Tiểu Tửu cảm thấy mình chắc chắn sẽ chết, nếu không sao trước mắt hiện ra nhiều bóng dáng như vậy.



Bố, mẹ, Tiểu Long, cậu út, chú Trương Niệm, chú Dương Nam... Còn cả A Man...



Hai tay nặng nề rũ xuống...



Khóe mắt Vụ Khinh muốn nứt ra. Sau khi ném ra dị năng, anh bất chấp tất cả lao vọt tới.



Bên kia, con hổ lớn đã há miệng...