Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 89 :

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Đi tới ký túc xá, mùi bên trong đã bay gần hết, phòng ngủ lại rất lớn. Cậu lấy ra hai cái giường lớn. Vụ Phi Anh sờ trái sờ phải, thì thào tự2nói: “Cường hào, đúng là cường hào.”



Lý Tiểu Tửu đi từ phòng bếp ra, hỏi: “Anh chị có ai biết nấu cơm không?”



Mấy người Vụ Khinh liếc nhìn nhau, lắc đầu. Vụ Phi Anh7đi lên nói: “Nấu mì ăn liền có tính không?”



Lý Tiểu Tửu bất đắc dĩ: “Em cũng biết nấu mì ăn liền.”



Vụ Phi Anh cảm thấy khó có thể tin nổi, lùi lại vài1bước.



Lâm Nhân tiến lên, hơi ngại ngùng nói: “Anh... anh biết nấu, nhưng không được ngon lắm.”



Vụ Khinh nghi ngờ nói: “Em hỏi chuyện này làm gì, chúng ta không có đồ, nấu thế7nào được?”



Lý Tiểu Tửu vẫy tay, ra hiệu bọn họ đi theo mình.



Mọi người đi cùng cậu vào trong bếp, ngay sau đó liền trố mắt nhìn cả phòng bếp để đầy những đồ0dùng.



Phòng khách cũng không lớn, chỉ để vừa hai cái sô-pha và bàn trà.



Sau khi mọi người thu dọn xong gian phòng thì thở dài thỏa mãn. Ngày hôm qua, nơi đây vẫn còn u ám khủng khiếp, ngày hôm nay đã lập tức biến thành nơi ở trong lành.



Không biết Vụ Phi Anh tìm ở đâu ra một bình hoa, đang ngồi ở trên ghế sô-pha cắm hoa.



Vụ Khinh vừa đi đổ rác về, thấy vậy kinh ngạc nói: “Anh tử, em… lấy cái này ở đâu ra?”



Vụ Phi Anh không ngẩng đầu nói: “Tiểu Tửu cho em đấy.”



Vụ Khinh nghe vậy cũng không nói gì nữa, chỉ mơ hồ cảm thấy không gian của cậu thật thần kỳ.



Tiếp theo chính là dọn vào nhà mới.



Lý Tiểu Tửu nhìn mấy người bạn cùng phòng đang bắt tréo hai chân nằm trên giường sắt, trên lưng cậu mang ít đồ của mình nói: “Em sẽ chuyển đi.”



Hả??



Mấy người đàn ông đều nhìn về phía cậu.
Những người khác rất hâm mộ liền quyết tâm chăm chỉ rèn luyện để cũng có thể thuần phục được một con thú biến dị nghe lời như vậy.



Buổi chiều hôm đó, Lý Tiểu Tửu trở về nhà và ôm Đại Bạch đang ngủ say trên ghế sô-pha rồi trở lại trường học.



Đại Bạch mơ hồ tỉnh lại và nhìn xung quanh, thấy mình đang lơ lửng trên không trung, nó đạp đạp bốn chân. Lý Tiểu Tửu khẽ buông tay, suýt nữa làm nó ngã xuống.



Lý Long đang tưới nước cho cây hoa cúc của mình bên cửa sổ, thấy cậu về đột ngột thì khó tránh khỏi trợn tròn mắt nhìn: “Anh, em hoa mắt à? Sao anh đã về rồi?”



Lý Tiểu Tửu ôm Đại Bạch vào trong lòng, liếc nhìn hoa cúc nở rộ bên cửa sổ, nói: “Anh dự định đưa Đại Bạch tới trường học huấn luyện một chút.”



Cậu đã bắt đầu sốt ruột, không dám ở bên ngoài lâu. Sau khi hai người nói chuyện mấy câu, cậu liền trở về trường học.



Lâm Nhân nấu cơm xong mới thấy cậu trở về, hỏi: “Em đi đâu vậy? Bọn họ mới ra ngoài tìm em thì em đã về rồi.”



Lý Tiểu Tửu vứt túi sách qua một bên, ngồi ở trên ghế sô-pha và nói chuyện với vẻ mệt mỏi: “Em vừa về nhà một chuyến để lấy ít đồ. Lúc đi hơi vội, em quên nói cho mọi người biết.”



Một lát sau, mọi người đi vào.



Vụ Khinh vừa vào cửa, thấy cậu ngồi ở trên ghế sa lon bèn ngờ vực hỏi: “Em đi đâu mà không nói tiếng nào, làm hại bọn anh phải đi tìm thế?”



A Man từ phía sau chui ra, tuy cô bé không lộ cảm xúc, nhưng Lý Tiểu Tửu có thể cảm nhận được cô bé đang tức giận.



Đúng vậy, cô bé đang tức giận.



Từ sau lần trước, cậu cảm thấy hình như A Man càng lúc càng yên tĩnh, thậm chí có đôi lúc cô bé ngồi ở bên cạnh cậu, nhưng cậu không cảm nhận được sự tồn tại của cô bé.



Trong đầu đột nhiên hiện lên những ghi chép trong quyển nhật ký của bác sĩ Blues, ánh mắt Lý Tiểu Tửu nhìn cô bé có phần phức tạp. Cô bé... thật sự là thi thể ba nghìn năm sao?



Bầu không khí có chút khác thường. Ban đêm, khi tất cả mọi người đã đi ngủ, Lý Tiểu Tửu còn băn khoăn về chuyện của A Man. Thấy bọn họ đều đã ngủ, cậu mới len lén đi vào không gian.



Có thể nói, đồ trong không gian đã chồng chất như núi, nếu như chỉ có mấy người bọn họ, cũng không biết phải dùng bao lâu mới hết.



Tầm mắt của cậu nhìn lướt qua, nhưng không nhìn thấy quyển sổ tay bị mình ném vào lúc đó. Cậu lục tìm rất nhiều nơi vẫn không tìm được. Lý Tiểu Tửu nghĩ nó có thể đã bị những vật lớn đè lên, liền khống chế đồ vật trước mắt bay lên.



Mắt cậu rất tinh nên nhanh chóng tìm được quyển sổ ở chỗ đặt quần áo.