Nhật Ký Trở Thành Boss Thời Mạt Thế

Chương 90 :

Ngày đăng: 11:19 30/04/20


Cậu hít sâu một hơi, tóm lại là giấc mơ thì không biết thứ nhìn thấy là thật hay giả.



Cậu lật trang đầu tiên, lông mày nhíu chặt, trong tay nhanh chóng lật tới nơi mình bắt đầu nhìn thấy lần trước.



[Ngày mùng 4 tháng 72năm 201*.



Nhận được tin tức của người bạn tốt, cậu ta nói sẽ cho tôi một niềm vui bất ngờ!



Sẽ là gì nhỉ? Thật chờ mong!]



Là... là giống nhau!!!



Thế mà lại là sự thật, Lý Tiểu Tửu chấn động lùi lại một bước. Vì sao đó7không phải là giấc mơ?



Cậu cố nén nỗi kinh hoàng trong lòng, tiếp tục lật xem.



Ánh mắt cậu lướt qua từng chữ viết quen thuộc, vẻ mặt Lý Tiểu Tửu rất kỳ lạ.



[Ngày mùng 8 tháng 7 năm 201*?]



Cậu chỉ nhớ rõ lúc đó Blues viết1đến ngày mùng 7, sau đó đã rời đi. Cậu cũng chỉ nhìn thấy được nội dung của ngày mùng bảy. Nói cách khác, đây là những gì được viết ra sau ngày cậu rời đi.



[Tôi rất phẫn nộ, rõ ràng là vinh dự của tôi,7vì sao anh muốn đoạt lấy?



À, anh đã không để cho tôi sống tốt, tôi cũng sẽ không để cho anh được sống tốt...]



Dòng chữ viết đến đây liền dừng lại, chữ cuối cùng được ấn mạnh, tạo thành một vệt dài trên giấy.



Ngày hôm qua0còn hưng phấn, vì sao tâm trạng hôm nay lại tệ như vậy?



Lý Tiểu Tửu suy nghĩ một lát, nhớ lúc đó trước khi cậu đi, Blues bị viện trưởng gọi qua. Mà khi anh ta đi còn mang theo một cái hộp.



Chẳng lẽ người muốn đoạt đi vinh quang của anh ta chính là viện trưởng sao? Lý Tiểu Tửu hơi bối rối, lắc đầu, tiếp tục lật sang trang tiếp theo.



Kiểu chữ hỗn loạn làm cho cậu nhíu mày, cho dù nhìn ra đó là cùng một người viết, nhưng thoạt nhìn hơi vặn vẹo khó hiểu.




Bên kia đã có người lao tới với khí thế hung hăng, ôm lấy động vật có hình dạng như hồ ly trên mặt đất.



Hình như nó bị dọa, nằm dưới đất run lẩy bẩy.



Lý Tiểu Tửu vỗ nhẹ vào ngực. May là cậu phản ứng nhanh, nếu không phải đạp lên vật nhỏ này, còn không phải giẫm chết nó sao?



Cậu còn chưa kịp nói gì, người chạy bên cạnh con hồ ly nhỏ đã tức giận lao tới, đẩy mạnh cậu một cái và mắng: “Mắt cậu mù à, nếu như đạp phải con thú biến dị của tôi, tôi giết chết cậu.”



Lý Tiểu Tửu nhíu mày, khẽ sờ phần ngực bị đau của mình, cũng có chút tức giận nói: “Anh làm gì hung dữ thế, rõ ràng là nó chạy tới trước.”



Đông Bính Hầu ở bên kia nghe được tiếng động đã đi tới, nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”



Lý Tiểu Tửu ngẩng đầu: “Thưa thầy, vừa rồi thiếu chút nữa em đạp phải thú biến dị của cậu ta.”



Người kia thấy cậu thừa nhận thì càng đắc ý, ôm con hồ ly nhỏ đi lên, ngửa mặt nhìn Đông Bính Hầu cao lớn, nói: “Học sinh của ông thiếu chút nữa giẫm chết con thú biến dị của tôi, tôi yêu cầu bồi thường.”



Lý Tiểu Tửu nhíu mày tiến lên: “Tôi biết tôi thiếu chút nữa đạp phải nó là không đúng, nhưng rõ ràng nó tự chạy tới mà.”



Đông Bính Hầu vỗ nhẹ vào vai của cậu rồi nhìn về phía cậu bé đối diện kia nói: “Bồi thường, cậu muốn bồi thường gì?”



Cậu bé chỉ A Man đứng phía sau Lý Tiểu Tửu, nói rất chắc chắn: “Tôi muốn cô bé giúp tôi chăm sóc con hồ ly nhỏ một ngày.”



Lý Tiểu Tửu nhìn theo ngón tay cậu bé, sắc mặt lập tức biến đổi: “Anh nghĩ hay nhỉ!”



Quả thật quá buồn cười!



Lý Tiểu Tửu đã mơ hồ cảm thấy không đúng, cậu có cảm giác người này nhằm vào mình.



Cậu bé kia cũng hơn mười tuổi, vừa nghe cậu nói vậy thì giận dữ nói: “Tôi muốn cô bé đó, nếu không tôi đi khiếu nại, bảo trường học sa thải ông.”



Cậu bé nói không nhỏ, khiến mọi người gần đó đều nhìn qua, nhưng cậu bé dường như hoàn toàn không quan tâm.



Chân mày Đông Bính Hầu càng nhíu chặt. Nhìn cậu bé này to gan như vậy, lai lịch phía sau chắc cũng không đơn giản.