Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 30 : Người cũ

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Nếu đã quyết định sẽ đi thăm dò Kỷ Hải, Du Yến cũng không nghĩ đến việc đá anh ra khỏi đoàn phim, mà chuẩn bị lẳng lặng quan sát diễn biến.



Hai lần gặp trước, vì bị ám ảnh tâm lý kiếp trước ảnh hưởng, cô vô cùng không bình tĩnh, lộ rõ sự kích động, dưới cái nhìn của mọi người xung quanh, phản ứng khi đối mặt với người lạ như thế thật sự là rất kì quái. Nếu Kỷ Hải cũng có kí ức kiếp trước, thế sẽ dễ dàng nhìn thấy sự khác thường của cô, cho nên, muốn có được đáp án, cô phải càng bình tĩnh hơn mới được.



Thật ra cảnh quay của Kỷ Hải không nhiều, chỉ diễn cùng Du Yến vài cảnh, hơn nữa nhân vật này cũng không được yêu thích, nếu Kỷ Hải có lòng muốn tiến vào giới điện ảnh, thì đó không phải là một vai diễn bắt đầu tốt, đương nhiên, nếu như cậu ta vì cô mà đến, thế thì lại là chuyện khác rồi.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Nhóm nhạc Tinh Tinh Boy của Kỷ Hải vẫn luôn rất bận, tuyên truyền, biểu diễn ghi âm, tập nhảy, thậm chí còn có vài buổi offline fan nhỏ cần đến dự, cho nên thời gian Kỷ Hải đến đoàn phim vẫn luôn bị hoãn lại, cho đến khi đoàn phim sắp chuyển sang quay ngoại cảnh, tổ đạo diễn gửi tối hậu thư cho cậu ta, cậu mới phải tạm rời nhóm, một mình đến đoàn phim điểm danh.



Du Yến rất muốn nói với cậu ta rằng: Nếu thật sự không được, thì đổi người là ổn, cậu thật sự không cần phải chạy đến đây.



Nhưng giây phút cuối cùng, Kỷ Hải vẫn xuất hiện.



Du Yến đập quyển kịch bản xuống bàn, mắng thầm: Đúng là thánh phiền phức!



Cảnh Hân bên cạnh sột soạt nhai khoai tây lát, còn cho rằng bản thân phát ra tiếng động làm ồn cô học thoại, lập tức ngừng miệng, đến cả số khoai tây lát trong miệng cũng không dám nhai.



Nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của cô nàng, Du Yến phì cười, nhào đến nhéo mặt Cảnh Hân nói: “Hân Hân, em thật sự là niềm vui của chị!”



Cảnh Hân trợn mắt, cả mặt bất lực: Nữ thần, mỗi ngày chị đều cố tình chèn ép em như thế, được, xem như chị lợi hại!



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“Đang chơi gì vậy, em cũng muốn chơi.” Hà Hi cười hì hì, bước vào phòng nghỉ riêng của Du Yến.



Sau khi Cố tiên sinh đến thăm trường quay, phòng nghỉ dùng chung với ba người khác của Du Yến, liền đổi thành phòng nghỉ nhỏ một người, đạo diễn còn sợ cô không hài lòng, có yêu cầu gì cứ nói ra, Du Yến ngược lại bảo không sao, người khác muốn vuốt mông ngựa, cô cũng nhận lấy, mọi người cùng vui.



“Chơi gì cũng không liên quan đến cô.” Cảnh Hân bằng tuổi với Hà Hi, hai người gần nhau vẫn thường đấu võ mồm.



Hà Hi bĩu môi không thèm để ý đến Cảnh Hân. Đi đến bên cạnh Du Yến muốn ôm tay cô lại bị Du Yến đánh lên tay, “Có chuyện cứ nói, đừng động tay động chân.”



“Chị Yến thật thiên vị, chỉ thân thiết với mỗi Hân Hân.” Hà Hi nhăn nhó vì bị đánh lên tay, đáng thương nhìn hai người.



Hai người bị nhìn đến cảm thấy ác cảm, cái này có thể so bì sao, Du Yến xem Cảnh Hân hệt như người trong nhà, thân thiết thế nào cũng không sao cả, Hà Hi cô chỉ là một người ngoài mà thôi.



“Đúng rồi, vừa rồi có một tiểu soái ca, hai người muốn đi ngắm không?” Hà Hi cũng không để ý đến phản ứng của hai người, nói chuyện vừa hóng hớt được cho hai người nghe, “Vừa rồi em mới nhìn thấy, thật sự rất đẹp trai, cười lên như ánh dương rực rỡ, cute lắm.”



Du Yến đương nhiên biết cô nàng đang nói đến Kỷ Hải, nhưng cô thật sự không có cách nào tưởng tượng dáng vẻ “cute lắm” của Kỷ Hải, kiếp trước lúc cậu ta cười nhìn cô nghiện ma túy, thật sự là hóa thân của ác quỷ, người ác độc như thế, sao có thể cute nổi.



“Gặp làm gì, chờ lát nữa quay phim không phải liền gặp sao?” Du Yến không vui.



Đúng lúc cửa phòng bị gõ cửa, ba người trong phòng cùng lúc đi về hướng cửa, liền nhìn thấy Kỷ Hải đang cười tủm tỉm đứng bên cửa ra vào, nhìn thấy ba người nhìn mình, liền vẫy tay với họ, nói: “Xin chào các chị gái xinh đẹp.”



“Xin chào.” Hà Hi và Cảnh Hân đều ngây ngốc vẫn tay.



Du Yến đứng yên, cười lạnh hỏi: “Ôi, Kỷ đại minh tinh còn rảnh rỗi đến đoàn phim à?”



Kỷ Hải gãi đầu cười ngượng: “Chị Yến đừng trêu em, có thể diễn cùng với chị, dù bận hơn nữa cũng sẽ qua.”



Du Yến lười khách khí với cậu ta, hỏi: “Cậu có việc tìm tôi sao?”



Kỷ Hải giơ tay còn lại lên một chiếc túi giấy, lắc lắc với họ, cười đáp: “Vừa rồi từ Quảng Đông vội quay về, nên đem chút thức ăn vặt cho mọi người.”



Du Yến nhíu mày, đang định từ chối, lời còn chưa nói ra khỏi miệng, Hà Hi đã chạy qua đó nhận.



Kỷ Hải đưa túi cho Hà Hi, lễ phép chào tạm biệt họ, nói phải đi thay đồ, Hà Hi cầm túi giấy nhiệt tình vẫy tay với người ta.


Tối nay Du Yến và Cố tiên sinh không đi ăn lẩu cũng không đi hẹn hò vì Du Yến trông không có chút tinh thần nào cả, cho nên Cố tiên sinh liền trực tiếp bảo tài xế lái xe về nhà.



Bữa tối cũng không có khẩu vị, sau không động vài đũa, liền đặt đũa xuống không nuốt trôi nữa, Cố tiên sinh nhíu mày đút cô uống một chén canh, mới để cô rời bàn ăn.



Sau khi Du Yến về phòng, Cố tiên sinh gọi điện cho Cảnh Hân hỏi chiều nay cô đã xảy ra chuyện gì, ngữ khí lạnh nhạt khiến Cảnh Hân bị dọa sợ, vội hệt như trả bài kể hết toàn bộ chuyện cho anh nghe, đến cả Du Yến uống nước gì, uống mấy ngụm cũng không bỏ sót.



Cố tiên sinh nghe xong, mày càng nhíu chặt lại.



Lại là Kỷ Hải, người này rốt cuộc là ai?



Cho dù chưa từng gặp mặt nhưng bản năng anh khiến anh cảm thấy chán ghét.



Triệu Thiêm từng tra qua người này, nhưng cũng chỉ là tra được chút chuyện vặt, ngoại trừ biết được anh có kim chủ ra, bối cảnh anh sạch như một tờ giấy trắng, chẳng lẽ vấn đề là trên người kim chủ của anh sao?



Nghĩ đến đây, Cố tiên sinh lại gọi cho Triệu Thiêm, lần này, anh ra lệnh cho Triệu Thiêm bất kể là dùng quan hệ gì đều phải tra ra thân phận kim chủ của Kỷ Hải, anh muốn biết người đó là ai.



Gọi điện xong, Cố tiên sinh về phòng xem Du Yến, Du Yến đã chui vào trong chăn, chỉ để lộ một chiếc mũi và đôi mắt lộ ra bên ngoài.



Nhìn thấy Cố tiên sinh bước vào, giọng ồm ồm trong chăn nói: “Cố tiên sinh, em có chút không thoải mái, em đi ngủ trước đây.”



Nhìn thấy cô gái nhỏ hệt như đà điểu, lời chất vấn bên môi vẫn là bị Cố tiên sinh nuốt về, ngồi xuống bên giường, dịu dàng vuốt tóc cô hỏi: “Rất không thoải mái sao? Có cần gọi điện thoại bảo bác sĩ đến xem không?”



Du Yến lắc đầu nói: “Em ngủ chút là được.”



Cố tiên sinh bất đắc dĩ nói: “Thế em ngủ đi.”



Giấc ngủ này của Du Yến ngủ không ngon lắm, đến nửa đêm, cô bắt đầu nói mê, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, Cố tiên sinh ôm cô vào lòng nhẹ giọng dỗ dành, nhưng căn bản vô dụng, vừa bắt đầu chỉ là nói mê, sau đó liền òa khóc, cuối cùng còn tay chân giơ loạn, Cố tiên sinh thậm chí bị cô đánh trúng sống mũi.



Sau đó, cô bị dọa đến giật mình tỉnh dậy.



Sau khi tỉnh dậy, ngây ngươi nửa ngày mới nhận ra người bên cạnh là Cố tiên sinh.



“Cố tiên sinh, em mơ thấy ác mộng.”



“Anh biết, lại đây, uống chút nước.” Cố tiên sinh nửa ôm lấy cô, cầm ly nước đút cô uống hai ngụm, nhìn thấy cô dần bình tĩnh, mới hỏi: “Mơ thấy gì vậy?”



Cô mơ đến chuyện kiếp trước, còn mơ thấy lúc cô nghiện ma túy, cơn nghiện tái phát, dáng vẻ sống không bằng chết, nhưng cô không thể nói cho Cố tiên sinh biết được, Du Yến đau khổ nhắm mắt lại, nói với Cố tiên sinh: “Em quên rồi.”



Cố tiên sinh hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô: “Chuyện không vui thì không cần nghĩ nhiều làm gì, anh vẫn luôn bên cạnh em.”



Du Yến ôm lấy Cố tiên sinh, cảm thấy có anh bên cạnh, thật tốt.



Đột nhiên cô rất muốn “làm chuyện yêu” với Cố tiên sinh, cô cần anh lấp đầy cả thân thể mình, cần sự va chạm mạnh mẽ của anh để khiến cô xác định đây không phải là mơ, mà là sự tồn tại chân thật.



Nghĩ như thế, cô liền bắt đầu cởi quần áo của Cố tiên sinh.



“...”



Cố tiên sinh cạn lời nhìn động tác của cô, bắt lấy tay cô hỏi: “Em làm gì vậy.”



“Làm - chuyện - yêu.” Du Yến tiếp tục không ngừng cởi.



“Cảm xúc bây giờ của em không ổn.” Cố tiên sinh phản đối, anh cho rằng cô bây giờ cần nghỉ ngơi, chứ không phải là vận động kịch liệt.



“Làm xong cảm xúc sẽ ổn.” Du Yến mặc kệ tất thảy, bổ nhào đến, đẩy ngã Cố tiên sinh.



“...”