Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 31 : Cảnh cáo

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Thế là đối với bà xã đột nhiên cố chấp đòi làm, Cố tiên sinh cũng là bất đắc dĩ, sau khi phản kháng nho nhỏ vô hiệu, anh cũng thuận theo ngã xuống giường, để mặc cô ở trên người anh làm bậy.



Kết quả là cô gái nhỏ chỉ biết khơi màu mà không chịu dọn dẹp, sau khi khiến anh hứng tình liền sảng khoái phủi mông chuẩn bị đi ngủ, Cố tiên sinh sao có thể dễ dàng buông tha cô, thế là lại một đêm mất ngủ.



Hôm sau Du Yến liền được Cố tiên sinh bồng ra cửa để đến trường quay. Chính xác mà nói, Du Yến là được anh bồng xuống lầu, bồng đi ăn sáng, sau đó bồng ra đến cửa, lúc Dư quản gia tiễn họ ra ngoài, không tán thành nói: “Mệt thành thế này, sao không nghỉ phép ở nhà nghỉ ngơi, có phải là trong người không khỏe cần khám bác sĩ không.”



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Du Yến được Cố tiên sinh ôm ngang trong vòng tay, nhắm mắt ngủ bù, nghe thấy lời của Dư quản gia, cũng không mở mắt, chỉ xua tay bảo cô rất ổn. Lười nhác nói: “Tôi chỉ là buồn ngủ mà thôi, đến trường quay liền ổn thôi.”



Người tối qua rất sớm liền quay về phòng ngủ, còn nói cô buồn ngủ, Dư quản gia thoáng cái liền hiểu ra, lại nhìn hai người bọn họ, ánh mắt trở nên thâm sâu khó lường.



Cố tiên sinh quen với ánh nhìn này, không hề cảm thấy áp lực mà ôm người lên xe, sau khi lên xe cũng không đặt tâm can bảo bối xuống mà tiếp tục ôm trong tay.



Du Yến nằm trong lòng anh nhúc nhích vài cái, tìm chỗ ngủ thoải mái rồi nói “Đến nơi gọi em.” Lại tiếp tục ngủ bù.



Cố tiên sinh khẽ vén tóc cô ra sau tai, lại hôn lên gò má của cô, ánh mắt dừng trên gương mặt xinh đẹp của cô, lòng thầm muốn ôm người này trong vòng ôm cả đời mà yêu thương cũng cảm thấy không đủ.



Lần đầu gặp cô, dáng vẻ mít ướt ấy đã khiến anh có ấn tượng vô cùng sâu sắc, sau này gặp lại cô, là lúc anh vẫn còn là một thiếu niên mới lớn, trời xui đất khiến lại để anh hái được quả ngọt ngây ngô này, sau đó còn đặc biệt tìm người điều tra, lại phát hiện ra đó chỉ là một hiểu lầm đẹp đẽ, anh canh cánh không quên, cô lại chỉ xem anh thành người tình một đêm, hệt như một người xa lạ mà thôi.



Lần thứ ba gặp gỡ, cô trực biến trở thành vợ anh, lúc bố Du tìm đến cửa cầu hôn, phản ứng đầu tiên của anh là từ chối, xã hội bây giờ, ai còn đồng ý chấp nhận một cuộc hôn nhân bị ép buộc chứ, sau đó bố Du ba lần bốn lượt tìm đến nhà, có một lần anh nhìn thấy tấm ảnh bố Du mang đến, vừa nhìn liền nhận ra cô.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Năm đó, sự nghiệp của anh cũng đã tiến vào quỹ đạo, không cần ngày đêm bận rộn công việc, cho nên anh thật sự muốn kết hôn, bố Du đúng lúc này tìm đến cửa, anh vừa khéo để ý đến cô, do dự không lâu liền đồng ý, bởi vì anh cảm thấy hai người có duyên.



Chỉ là không ngờ đến, cô không hề chấp nhận cuộc hôn nhân này.



Trước khi kết hôn, anh đối với điều kiện của mình rất tự tin, nói về bề ngoài, thân phận, anh đều không thua người khác, anh thậm chí có chút tự mãn, cảm thấy cô nhất định sẽ rất hài lòng với hôn sự này, nào ngờ hoàn toàn ngược lại, lúc ấy anh mới biết, bản thân quá tự cho mình là đúng rồi.



Sau khi kết hôn, anh dốc cạn năng lực của mình để duy trì hôn nhân này, nhưng cô không tình nguyện, hai người mỗi lần tiếp xúc, cô đều hệt như đang chịu hành hình vậy, dần dần, anh bắt đầu nguội lòng, anh thậm chí bắt đầu phỏng đoán, cuộc hôn nhân này có thể duy trì được bao lâu, không thể tay đan tay cùng nhau già đi, anh cảm thấy rất tiếc nuối.



Nào ngờ, có một ngày cô lại thay đổi thái độ, anh không rõ chuyện gì khiến cho cô hoàn toàn thay đổi thái độ, cô hệt như là trong một đêm chợt biến thành một người khác.
Mà ngay giây phút quan trọng như thế, cô lại không đứng bên cạnh vỗ tay khen hay, hơn nữa còn đứng ngây ra, biểu hiện này tuyệt đối kém cõi!



Làm sao đây, cô thật muốn chạy hai vòng trường quay.



Húp một ly nước to, lúc này Du Yến mới dần bình tĩnh lại, cầm điện thoại gọi cho Cố tiên sinh.



Điện thoại vừa thông, cô lập tức kích động nói: “Cố tiên sinh, anh đánh người rồi.”



Cố tiên sinh bị lời này của cô chọc cười, thầm nghĩ cung thần kinh phản xạ của cô cũng thật dài, anh sắp đến công ty rồi, cô mới nghĩ đến chuyện này.



“Ừ, đánh rồi.”



“Nhưng anh sao lại có thể đánh người chứ? Anh tiên thế này mà.” Du Yến đều không biết bản thân đang nói gì nữa.



“Tiên?”



“Chính là, chính là, không giống tác phong của anh, Cố tiên sinh là người cao quý, ưu nhã như vậy.”



Lần này Cố tiên sinh thật sự là cười ra tiếng, lòng thầm nghĩ đúng là đại bảo bối của anh, nói chuyện cũng đáng yêu thế này, “Không có gì không đúng cả, nhìn thấy anh không thoải mái, liền đánh thôi, trước đây anh cũng thường đánh nhau.”



“Trước đây? Thế là cách đây bao lâu.” Du Yến ngây ngốc sẵn tiện hỏi anh.



Cố tiên sinh cố gắng nhớ lại, “Hẳn là lúc bảy, tám tuổi chăng.”



“...” Du Yến trực tiếp im lặng.



Cố tiên sinh lại cười nói: “Sau này có học võ, học đủ thứ đánh đấm, chỉ là không có cơ hội luyện tập thôi, cho nên anh cũng xem như biết đánh nhau đấy.”



Được rồi, nam thần anh cái gì cũng biết cả, anh có thể thăng thiên rồi.



Hai người thoáng im lặng, sau đó Du Yến lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cố tiên sinh ở đầu dây bên kia: “Tiểu Yến, anh đang đợi lời giải thích của em.”