Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 33 : Đối đầu

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Ba ngày sau Du Yến xuất viện, Cố tiên sinh bắt cô phải tiếp tục nghỉ ở nhà vài ngày mới có thể đi đóng phim, còn bắt cô phải đảm bảo nghe lời, thế là Du Yến ngoan ngoãn đảm bảo.



Cố tiên sinh cần phải đi công tác, nhưng lại không yên tâm, sợ cô lén lút chạy ra ngoài, liền dặn đi dặn lại Dư quản gia phải cẩn thận trông coi cô.



Dư quản gia trịnh trọng hứa: Tôi sẽ đi tìm vài cô gái cơ bắp đến nhà trấn lấy, nhất định không phụ đi sứ mệnh.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“...” Du Yến cạn lời nhìn Dư quản gia, lòng thầm nghĩ ông là xem tôi như tội phạm mà chắn giữ đúng không?!



Chỉ có Cố tiên sinh hài lòng, gật đầu bảo: “Không cần nhiều, một hai người là đủ rồi.”



Tìm một hai người đến trông cô, liền xem là ít rồi, nhưng tính chất cũng không hề thay đổi mà!



Du Yến tiếp tục cạn lời.



Cho dù không nỡ hơn nữa thì Cố tiên sinh vẫn phải ra ngoài, hơn nữa còn đi mất mấy ngày, Du Yến cảm thấy bản thân sẽ tương tư thành bệnh mất. Lúc tiễn anh ra ngoài, nhìn anh ngồi vào trong xe, Du Yến đỏ mắt cúi người hôn anh.



Mặc kệ xung quanh có rất nhiều người, nhưng trong mắt của người đang yêu cuồng nhiệt lúc phải chia xa, nào dễ dàng chứa được những người xung quanh chứ.



Lúc Du Yến sát lại hôn lên môi anh, hương thơm trên người như có như không quấn lấy người Cố tiên sinh, Cố tiên sinh cũng bất giác hôn lại cô, hai người thoáng cái lại ôm nhau.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Thế là dưới ban ngày ban mặt, ánh nắng rực rỡ, Dư quản gia cùng một đám người bị chọc đến mù mắt.



Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến không có người thương yêu nên cả ngày liền nghĩ cách giày vò Dư quản gia, nguyên nhân là vì ông thật sự tìm hai nữ hán tử lực lưỡng về nhà, nói hay chính là giúp cô giải khuây, thực tế lại là vì để giám sát cô.



Thật sự là: Không thể nhịn nổi nữa!



Thế là dưới sự giày vò của Du Yến, Dư quản gia cảm thấy bộ xương già của mình cũng sắp vụn vỡ mất.



Ngày đầu tiên Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến cảm thấy bụi trong nhà quá nhiều, bảo Dư quản gia cho người dọn dẹp sạch sẽ cả nhà, còn cô lười nhác ôm ghế ra ngoài vườn ngồi, vừa uống trà vừa phơi nắng.



Ngày thứ hai Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến cảm thấy hoa cỏ trong vườn quá nhiều, liền bảo Dư quản gia cho người sửa lại khu vườn, cô ôm máy tính lướt Weibo, sẵn tiện xem tin tức truyền thông đăng về tai nạn ngoài ý muốn của cô, bên ngoài vừa có điểm tâm, nước trà và thức ăn vặt.



Ngày thứ ba Cố tiên sinh đi công tác, Du Yến cảm thấy sách trên kệ của phòng sách sắp xếp không đúng, bảo Dư quản gia cho người xếp theo đúng mã sách, những kệ sách mà Cố tiên sinh thường dùng tuyệt đối không được đụng vào, hôm nay cô đứng bên cạnh giám sát, cô sợ mọi người bất cẩn đụng hư thứ gì trong phòng.



Vốn ngồi trước bàn sách giám sát nhưng phát hiện mọi người đang bận rộn, mình lại không làm việc thì sẽ rất chán, thế là tự mình bắt đầu tìm việc làm, lúc nhìn thấy những ngăn kéo bên dưới bàn làm việc của Cố tiên sinh, bất giác cảm thấy tò mò, liền tiện tay mở ra xem hai cái, phát hiện ra đều là những đồ vật làm việc, thật sự quá chán, lúc mở ra ngăn thứ ba, nhìn thấy có một túi tài liệu, bên trên viết hai chữ Kỷ Hải, nét chữ này không phải là của Cố tiên sinh, nhưng nhìn thấy cái tên quen thuộc lẽ nào lại không xem.



Vừa mở ra xem, đây là bản báo cáo của Triệu Thiêm về việc điều tra Kỷ Hải, nhưng phần báo cáo này so với phần đưa cho cô càng chi tiết hơn, xem lại ngày tháng, hẳn là sau đó lại tiếp tục điều tra, nhưng không hề thông báo cho cô biết.



Dư quản gia đang bận rộn, vô ý quay đầu nhìn thấy cô chủ đang xem tài liệu, lòng nghĩ những tài liệu không được khóa chắc chắn không quá quan trọng cũng không để ý đến cô, tiếp tục vùi đầu dọn sách.
“Thế cậu chờ sự báo thù của tôi đi, cậu cho rằng mình có núi dựa rất kiên cố ư? Cho dù thật sự tôi không động nổi cậu, chồng tôi cũng sẽ không buông tha cho anh đâu.”



Kỷ Hải ha hả cười lớn: “Chồng em? Ha ha, chồng em! Nếu như gã biết em là trọng sinh đến đây, em cảm thấy gã còn dám đối tốt với em không? Gã nhất định sẽ xem em là quái vật!”



“Những điều này không cần cậu bận tâm, tôi đã không còn gì để nói với cậu nữa, cậu có thể đi được rồi.”



“Sao lại không còn gì để nói chứ? Tôi vẫn còn một đống lời chưa nói với em đây, chị Yến, sao em lại tuyệt tình như thế? Gã họ Cố ấy thật sự tốt như thế sao? Kiếp trước sau khi hai người ly hôn, gã không phải vẫn tái hôn sao, ngoài trừ có tiền ra, gã còn có điểm gì tốt sao?”



“Cái tốt của Cố tiên sinh, cậu không xứng để biết.” Du Yến nói xong, chuẩn bị đi ra ngoài.



Lúc Kỷ Hải thấy cô muốn bước đi, đột nhiên bước nhanh đến muốn đẩy ngã cô, nhưng thoáng cái, chỉ thấy Kỷ Hải bị hất ra sau, trực tiếp ngã lăn ra đất.



Du Yến cầm máy chích điện nhỏ, huơ huơ nói: “Gặp mặt loại người như cậu, không chuẩn bị vài thứ sao được chứ? Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, từ nay về sau, đừng xuất hiện trước mặt tôi.”



Kỷ Hải bị điện giật đến cả người mềm nhũn nhưng vẫn cố chấp nói: “Nếu tôi không làm theo thì sao?”



“Thế thì, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ là kẻ thù không đội trời chung.”



Nói xong câu này, Du Yến quả quyết mở cửa ra nói với cậu ta: “Tạm biệt, Kỷ đại minh tinh.”



Kỷ Hải chật vật một hồi mới chậm chạp từ dưới đất bò lên, nghiến răng nhìn cô một lúc mới yếu ớt bước đi, không cam tâm đi ra phòng nghỉ.



Đến khi cậu ta rời đi, Du Yến mới thở phào nhẹ nhõm, dựa cửa ngây người, Đỗ Phi Phi vội chạy đến hỏi: “Em không sao chứ.”



Du Yến cầm máy chích điện cười: “Không sao, uy lực khá mạnh.”



“Dùng được là tốt rồi, cậu ta không làm gì với em chứ?” Đỗ Phi Phi tuy không biết ân oán giữa bọn họ nhưng lại thay cô lo lắng.



“Cậu ta có thể làm gì em chứ, chị không thấy cậu ta suýt nữa bị điện giật chết đấy.”



Nói đến đây, hai người đều phì cười ra tiếng.



Du Yến cảm thấy tảng đá nặng đè trong lòng rốt cuộc cũng được dời đi, cuối cùng cô cũng thoát khỏi ác mộng Kỷ Hải này, thấy được ánh sáng nơi chân trời, trước mắt là khoảng trời bao la.



Nếu như sau này cậu ta vẫn còn dám xuất hiện thì đừng trách cô không khách khí, cho dù cô thật sự giải quyết không nổi cậu, cô vẫn có Cố tiên sinh đấy thôi.



Hạnh phúc kiếp này, là dành cho Cố tiên sinh, cô có trách nhiệm bảo vệ hạnh phúc này, ai cũng đừng hòng muốn phá hoại, cho dù là Kỷ Hải cô từng yêu qua, cũng không được lại gần.



Tối nay Cố tiên sinh bay về thành phố B, Du Yến sớm đã đến sân bay đón, vài ngày không gặp, cô nhớ anh đến sắp phát điên rồi, hơn nữa cô cũng muốn đem bí mật chôn sâu trong lòng nói ra với anh, cho nên trong quá trình chờ đợi, tâm trạng cô vẫn vô cùng sốt ruột, rối loạn.



Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Cố tiên sinh, tất cả sốt ruột, bất an và rối loạn, đều biến mất không còn tung tích, Cố tiên sinh chỉ dùng một nụ cười mỉm, quét đi toàn bộ cảm xúc của cô, sau đó trong mắt, trong lòng đều là anh.