Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 34 : Hồi ức

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Ngồi vào trong xe, Du Yến đặt tay mình lên thanh vịn liền bị Cố tiên sinh nắm lại, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, sau đó lại nắm chặt. Du Yến cảm thấy, đây không phải là đang vuốt ve tay cô đây rõ ràng mà muốn vuốt ve tim cô, bất kì động tác nhỏ nào của anh đều có thể khiến cô tim đập thình thịch rối loạn.



Du Yến chòm qua hôn lén lên má Cố tiên sinh, Cố tiên sinh trông thấy động tác tinh nghịch này của cô, mím môi cười khẽ, đưa tay giữ lấy cằm cô, xoay mặt cô lại sau đó dịu dàng hôn lên môi cô, cũng không vội công thành đoạt đất mà tình tứ khẽ mơn trớn cánh môi cô.



Du Yến nhắm mắt, cảm nhận sự dịu dàng như nước của Cố tiên sinh, ôn tình chảy mãi không dứt, hơi thở mát lành dễ ngửi của anh vây quanh cả người cô, thoáng cái, cô có chút say.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Khi đôi môi của Cố tiên sinh rời đi, cô mới mở mắt, hai người chăm chú nhìn nhau.



Cố tiên sinh vốn định hôn khẽ rồi dừng lại, những chuyện nhiệt tình hơn phải về nhà hẳn giải quyết, nhưng chạm phải ánh mắt của cô, anh dường như nghe thấy tiếng tường vây sập đổ trong lòng, đầm nước tương tư thoáng dâng cao, ầm ầm cuộn trào, mạnh mẽ tràn ra.



Giây trước hai người còn thâm tình nhìn nhau, giây sau, Du Yến đã bị Cố tiên sinh ôm vào lòng.



Trong lòng Du Yến cảm khái, nghiệp vụ này Cố tiên sinh càng lúc càng thuần thục, sắp trở thành người kinh nghiệm đầy mình rồi.



Cơ thể quen thuộc thoáng cái liền tìm được tư thế thích hợp hoàn mỹ, hai người bất giác đều thở ra một hơi.



Du Yến hệt như một con chim nhỏ nép vào trước ngực anh, nghe nhịp tim trầm ổn hữu lực của anh, vành mắt khẽ nóng lên, lúc cảm xúc dâng cao sẽ xúc động đến bật khóc.



Người đàn ông này, thật sự là cái gì cũng tốt cả, học thức uyên bác, thấu hiểu lòng người lại tỉ mỉ săn sóc, rõ ràng đã nhìn ra sự giấu giếm của cô, lại không hùng hổ bức ép, biết được cô có tâm sự cũng không phá vỡ, chỉ lẳng lặng kề cạnh, âm thầm giúp đỡ, cho cô không gian tự do lớn nhất.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Càng phát hiện điểm tốt của anh, Du Yến càng áy náy, áy náy quá khứ của mình, áy náy sự che giấu của mình.



Tuy bản thân cũng yêu anh toàn tâm toàn ý, nhưng tình yêu mang theo giấu giếm, cũng hệt như một tác phẩm nghệ thuật có khiếm khuyết, tuy đẹp nhưng càng có nhiều sự nuối tiếc.



Cố tiên sinh ôm cô thật chặt, bên tai truyền đến hô hấp trầm thấp của anh, Du Yến ngẩng đầu nhìn anh, một nụ hôn cuồng nhiệt liền rơi xuống, nụ hôn này không hề ấm áp dịu dàng mà hệt như mưa to gió lớn ập đến, Du Yến không có sức chống đỡ, chỉ đành liên tục rút lui.



“Cố tiên sinh.” Du Yến bị sự nhiệt tình của anh bao phủ, hệt như một người đuối nước nghẹt thở, đáng thương gọi tên anh.



Cố tiên sinh liếm mút lấy cổ cô, khàn giọng nói: “Bảo bối, anh rất nhớ em.”



Anh tự nhận mình là một người vô cùng bình tĩnh, nhưng khi tâm trạng hệt như mũi tên đã phóng đi, anh vốn dĩ không cách nào khống chế, lúc vừa xuống máy bay trông thấy cô gái anh yêu, mới phát hiện ra bản thân đang khát vọng nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô như thế nào, không biết từ khi nào, anh đã trở thành kẻ nghiện, cơn nghiện ấy mang tên là Du Yến, không có cô, lúc nào cũng cảm thấy bị giày vò.



Chiếc xe vững vàng đậu trước cửa nhà, tài xế đợi một lúc mới lén lút nhìn vào gương chiếu hậu, hai người vẫn ôm nhau thật chặt, do dự một lúc, tài xế quả quyết mở cửa xuống xe, chờ lát nữa sẽ lái xe vào ga ra sau.



Dư quản gia mang theo vài người ở cửa đợi, nghênh đón vợ chồng cậu chủ, nào ngờ chờ cả nửa ngày lại thấy tài xế bước xuống, ông liền vẫy tay ra hiệu tài xế qua đây, nhỏ giọng hỏi: “Họ lại quấn lấy nhau à?”



Hệt như ám hiệu của đặc vụ, tài xế nhỏ giọng đáp: “Đã quấn nhau suốt cả đường đi rồi, răng tôi cũng ê mất rồi.”



Hai người nhìn nhau cười, sau đó không nói lời nào nữa.
Cố tiên sinh đã hiểu gật đầu, tỉ mỉ nghĩ lại, thật sự là từ sau lúc ấy, thái độ của cô đối với tất cả mọi người trong nhà, bắt đầu dần dần thay đổi.



“Cố tiên sinh, anh có cảm thấy em là quái vật không, hoặc sẽ cảm thấy em là một kẻ thần kinh, những chuyện này đều là do em hoang tưởng ra không?” Du Yến bất an nhìn anh.



Cố tiên sinh lắc đầu, “Anh tin em, Kỷ Hải là một chứng cứ có sức thuyết phục, anh cũng giống như em đúng không?”



“Đúng vậy, sau này em mới biết, chính là hôm nọ em ngã từ cầu thang xuống hôn mê bất tỉnh, lúc ấy em lại quay về đó, mới phát hiện ra lúc em chết, Cố tiên sinh đã vì em mà chọn ra một mảnh đất phong thủy bảo địa, vì mảnh đất này, em quay về đây, mà Kỷ Hải cũng đến trước mộ em tự sát, cho nên cũng quay về rồi.”



Nghe xong lời này, Cố tiên sinh lại rơi vào trầm tư, anh cảm thấy thật sự mình đã tiêu hóa lời cô nói, vợ anh thật ra là từ tương lai quay về, bọn họ trong năm kết hôn thứ năm đã ly hôn, trọng điểm là: Kết hôn năm năm, anh lại không làm cho vợ yêu thích mình, mà là lựa chọn ly hôn, năm năm này, anh đã làm gì vậy? Càng trọng điểm là: Cô không yêu mình, lại còn yêu người khác, khoảng thời gian đó, anh đã làm gì thế? Cố tiên sinh không cách nào tưởng tượng được mình khi đó.



Kể từ ngày kết hôn, anh đã chuẩn bị xong chuyện muốn sống cả đời cùng Du Yến, Du Yến của năm đầu tiên thật sự khiến anh có chút khó hiểu, cũng có chút thất vọng.



Nếu như hệt như lời cô kể, hai người là sau năm năm mới ly hôn, như vậy, anh lại có thể kiên trì năm năm, chứng minh anh đối với Du Yến vẫn là có tình cảm, tại sao sau năm năm mới buông tay nhỉ? Chẳng lẽ Du Yến lúc ấy, thật sự đáng ghét như vậy sao?



Nghĩ đến chuyện này, Cố tiên sinh nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, phát hiện nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt, nhìn thế nào cũng yêu không nỡ buông tay, vốn dĩ không có chút dáng vẻ nào của người đáng ghét cả.



Mà sự im lặng của Cố tiên sinh khiến Du Yến hiểu lầm là vì anh đang giận rồi, thế là dọa đến cô nửa ngày không dám lên tiếng, chỉ dám dùng vài ngón tay cẩn thận, lén lút nắm lấy quần áo anh.



Một lúc sau, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh đang giận em ư?”



Cố tiên sinh đang trầm tư, nhất thời không nghe rõ cô nói gì, “Hửm?”



“Anh có phải cảm thấy em rất hư hỏng, uống rượu, đua xe, còn hít ma túy, loại người hư đốn như em, vốn dĩ không nên được tha thứ phải không, nhưng bây giờ em đã không đụng vào những thứ này nữa, em thề, em đã được bài học rồi, cho nên sẽ luôn rất ngoan, rất nghe lời, em đã hiểu chuyện, Cố tiên sinh, anh đừng giận.” Nói xong câu này, nước mắt lại tí tách rơi xuống.



Cố tiên sinh ngồi dậy ôm lấy cô, nói: “Anh biết em sẽ không đụng vào những thứ ấy nữa, cho dù em không nhịn được muốn đụng, anh cũng sẽ trông coi em.”



“Cố tiên sinh, anh vẫn bằng lòng tiếp tục trông coi em sao?”



“Đồ ngốc, em là vợ anh, anh không trông em thì phải để em học thói hư tật xấu hay sao?”



Nghe anh nói như thế, Du Yến càng khóc như mưa, Cố tiên sinh không chỉ không chán ghét cô, còn nói sẽ trông cô, cô cảm thấy bản thân sắp hạnh phúc chết mất.



Cố tiên sinh lại dặn dò cô: “Tiểu Yến, chuyện này, em đừng nói cho ai nghe cả, bên bố cũng không được nói, hãy xem nói là bí mật giữa chúng ta, còn bên Kỷ Hải, anh sẽ giải quyết.”



Du Yến mơ màng gật đầu đồng ý, sau đó ôm lấy Cố tiên sinh của cô, thoải mái khóc to, giây phút này, cô thật sự cảm thấy Cố tiên sinh là thần hộ mệnh của mình, có khả năng bảo vệ cô, khoan dung cô, là thiên thần cứu rỗi cuộc đời cô.



“Cố tiên sinh, em vốn muốn ôm lấy bí mật này cho đến khi chết đi, cũng sẽ không nói với bất kì người nào, nhưng Kỷ Hải xuất hiện rồi, em rất sợ, những chuyện ngu đần em từng làm trong quá khứ, em sợ anh sẽ biết từ miệng kẻ khác, vừa nghĩ đến chuyện này, em liền sợ muốn chết, muốn chính miệng nói cho anh, lại không dám nói cho anh biết.”



“Em rất ngoan, cũng làm rất đúng, rất dũng cảm nói ra, sức của hai người vẫn lớn hơn so với một người, gặp được chuyện cũng sẽ dễ dàng giải quyết hơn.



Cố tiên sinh hôn lên trán cô, Du Yến không thấy vành mắt anh khẽ đỏ lên, anh dịu dàng nói: “Anh chỉ cảm thấy rất có lỗi, xin lỗi vì năm năm ấy không yêu em, cũng không trông coi em, để em gặp được người xấu như thế, trải qua bao nhiêu chuyện đau khổ, thật sự rất xin lỗi.”