Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 35 : Câu chuyện

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Trong mắt Cố tiên sinh, vợ của anh là một người rất yếu đuối, tính cách yếu ớt, tâm địa cũng rất mềm yếu. Không đủ kiên cường, năng lực phòng vệ cũng yếu, rất dễ bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, cho nên kiếp trước mới ép mình vào tuyệt cảnh.



Bây giờ có anh bên cạnh bảo vệ cô, cho nên sẽ không để những kẻ lòng dạ bất lương đến gần cô nửa bước.



Anh chỉ là có chút khó chịu, bọn họ lại từng ly hôn, chẳng qua bây giờ anh tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như thế xảy ra.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Du Yến vẫn đang thút thít khóc, Cố tiên sinh dỗ dành nửa ngày, cũng không thể dỗ cô ngừng khóc, liền nói: “Em đừng khóc, anh cũng kể chuyện cho em nghe, được không.”



Du Yến lau đi nước mắt, mở to mắt nhìn anh, vẻ mặt mong đợi, chỉ cần Cố tiên sinh kể chuyện cho cô, cô đều muốn nghe.



Cố tiên sinh hôn lên đôi mắt đỏ hoe của cô, điều chỉnh lại tư thế ngồi của hai người, lúc này mới thoải mái ôm cô kể chuyện.



“Anh và vợ anh rất có duyên, duyên phận của chúng ta không phải bắt đầu từ hôm kết hôn, mà là từ lúc rất lâu rất lâu trước đó đã bắt đầu rồi, khi ấy vợ anh khoảng bốn tuổi, cô ấy đến nhà anh làm khách, rất đáng yêu, má phúng phính, mặc đầm công chúa, rất xinh, khiến anh có ấn tượng rất sâu sắc, suốt một khoảng thời gian dài, anh từ đầu chí cuối đều cảm thấy con gái mặc đầm công chúa mới xinh đẹp.”



“Sau đó anh muốn giúp cô ấy hái một đóa hoa, nhưng kĩ thuật không đủ, bị ngã xuống, hơn nữa còn làm chân bị thương, vợ anh rất đau lòng khóc lớn, sau đó có người hỏi cô ấy vì sao lại khóc, cô ấy nói chắc canh anh ngã rất đau, nên cô khóc thay anh.”



Nói đến đây, Cố tiên sinh lại hôn lên trán cô, bảo: “Đó chính là lần đầu tiên anh cùng vợ anh gặp mặt, rất đẹp, phải không? Cô ấy là một cô bé rất lương thiện.”



Du Yến ngơ ngẩn nửa ngày, không dám tin hỏi: “Cố tiên sinh, chuyện này sao em lại không nhớ vậy? Hơn nữa sao bố không nói với em nhỉ?”



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Cố tiên sinh lắc đầu, ra ý anh cũng không rõ.



“Không được, ngày mai em phải gọi điện hỏi bố, chuyện quan trọng như thế, sao ông ấy lại không nhắc đến.” Vừa nghĩ đến cảnh Cố tiên sinh khen lúc nhỏ cô đáng yêu, Du Yến liền bất giác nhìn Cố tiên sinh, “Có phải lúc nhỏ anh đã thích em rồi không?!”



“...”



Cố tiên sinh cảm thấy đầu óc đen tối của vợ mình cũng không nhỏ, ít nhất là so với Dư quản gia càng lớn hơn.
Hai người liền đứng trên vườn rau diễn trò giành cuốc.



Du Yến vừa giành vừa nói: “Rất vui a, ông để tôi thử chơi một lúc.”



Dư quản gia vừa giành vừa khóc, cô còn dám ấu trĩ hơn chút nữa không?!



“Hai người đang làm gì vậy?” Cố tiên sinh ra sau vườn tìm Du Yến liền trông thấy màn này, khó hiểu hỏi bọn họ.



Lúc này giọng của Cố tiên sinh đối với Dư quản gia mà nói, thật sự là tiếng của ông trời, ông nhanh chóng nhân lúc Du Yến phân tâm, lén lúc giật chiếc cuốc qua, sau đó vội xách mông chạy đi.



“Thật nhỏ mọn.” Du Yến cười mắng một tiếng, liền vẫy tay với Cố tiên sinh, “Cố tiên sinh anh qua đây xem, nơi này sau này sẽ là vườn rau của chúng ta, tuyệt đối là thực phẩm xanh an toàn không độc hại.”



Cố tiên sinh nhìn mảnh đất trọc, phát hiện ra bãi cỏ nhập khẩu nước ngoài về đã bị xới lên, chỉ thấy mảnh bùn đất đen thui, trông thảm không thả nổi.



Anh mặt không đổi sắc hỏi: “Đã xới xong rồi, em chuẩn bị trồng gì?”



“Mùa đông sắp đến rồi, phải trồng loại chịu được rét trước đã.”



“Có thể cho người đến lắp lồng kính.” Cố tiên sinh gợi ý, vì chuyện này, anh còn tra qua tư liệu, sợ Du Yến nhất thời cao hứng, lúc trò chuyện với cô, bản thân sẽ không biết đáp lời.



“Em cũng nói như thế, dù sao Dư quản gia phải biết làm thế nào, chúng ta chỉ cần đợi ăn là được.”



Một cơn gió lạnh thổi đến, khiến hai người đều cảm thấy lành lạnh, Cố tiên sinh nhìn trán cô lấm tấm mồ hôi liền ôm chặt cô bảo: “Về tắm thôi, đừng để bị lạnh.”



“Ừm.”



Thế là hai người tay nắm tay quay về phòng.



Đến lúc họ ngồi xuống bàn thưởng thức bữa ăn sáng ngon lành, Dư quản gia đem tạp chí giải trí đến, tin tức trang bìa đăng lên khiến Du Yến không còn tâm trạng ăn sáng nữa!