Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 39 : Chương trình

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Cả hai chìm đắm trong cuộc hoan. Sau khi làm “chuyện yêu” xong, cảm nghĩ của Du Yến là: Cố tiên sinh có thể chọc vào, nhưng tuyệt đối phải cẩn thận khi chọc, nếu không hậu quả khó lường.



Cảm nghĩ của Cố tiên sinh là: Quân phục gì đó, có thể làm thêm vài hiệp.



Sau khi người dưới nhà xem xong chương trình mới phát hiện ra là vợ chồng chủ nhà đã sớm không thấy tung tích, cũng không ở lại lâu, sau khi chào tạm biệt bố Du, liền cùng nhau rời đi, Dư quản gia vô cùng lịch thiệp đưa mỗi người một hộp thức ăn, có thể cầm về ăn khuya.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Bố Du đương nhiên là ở lại qua đêm, cùng với Dư quản gia một người cầm một tách trà vừa nhâm nhi vừa đánh cờ tướng.



Tay cầm cờ của quản gia, do dự không biết đặt nơi đâu, vốn dĩ đã bày xong cả rồi, lại lập tức cầm lên, dáng vẻ này khiến bố Du rất muốn đánh ông ấy.



“Cử kì không hối đại trượng phu*, cậu chưa nghe qua sao? Một bàn cờ cậu bày nửa ngày rồi, sao cậu không bày lên bàn bên cạnh luôn đi!”



(*Cầm cờ không hối hận mới là đại trượng phu)



Dư quản gia vô tội nhìn ông, “Bàn bên cạnh không có kẻ bàn cờ, tôi làm sao bày đây? Tôi vừa rồi nói với ông rồi, cờ tướng tôi chỉ biết quy tắc vốn không biết đi, bảo ông chơi cờ vua ông lại không chịu.”



“Cờ tướng của Trung Quốc hay như thế lại không học, đi học cờ vua, cậu là kẻ chuộng đồ ngoại.” Bố Du không vui trừng mắt nhìn ông.



Dư quản gia ngậm miệng lại, ông rất sớm đã ra nước ngoài du học, học chơi cờ vua cũng rất bình thường thôi, sao lại thành kẻ chuộng đồ ngoại rồi, “Cố tiên sinh cũng rất giỏi chơi cờ vua.” Ý của câu này chính là, sao ông không đi nói anh chuộng đồ ngoại đi.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“Nó gọi lại bác học đa tài, cờ tướng của nó chơi cũng rất tinh thông.” Bố Du đắc ý khen con rể mình.



Dư quản gia không còn gì để nói nữa.



Chờ đến khi Du Yến đói bụng, lúc đi xuống tìm thức ăn, liền nhìn thấy bố mình với Dư quản gia đang hòa hợp chơi cờ Aeroplane.



“Bố ơi, sao muộn thế này rồi bố vẫn chưa ngủ?” Du Yến bước vào phòng bếp mang chút điểm tâm ra, đứng trước cờ nhìn xem, sẵn tiện chia sẻ thức ăn khuya cho bố Du.



“Trò Aeroplane này khá thú vị, con yêu, con cũng qua đây chơi một ván đi.”



“Quá con nít rồi.” Du Yến cười đáp.



Cố tiên sinh ở trong phòng chờ mãi không thấy vợ lên, liền xuống lần tìm, phát hiện ba người ngồi quanh bàn chơi cờ Aeroplane, chơi đến vui vẻ vô cùng.



“Bố ơi, mau diệt ông ấy, ông ấy vừa diệt con rồi.” Du Yến hưng phấn chỉ vào quân cờ của bố Du mà ầm ĩ.



Dư quản gia: ==!



“Con yêu đừng vội, bố diệt ngay đây.”



Cố tiên sinh “...”



Cố tiên sinh sau khi coi một hồi, cũng vào trận, thế là cờ Aeroplane có đủ bốn màu máy bay giăng đầu, một lúc sau, trận cờ nổi lên sóng gió, máy bay chiến đấu bay tán loạn.



Thoáng cái liền chơi đến mười một giờ hơn, bố Du xoa xoa chiếc eo già, nói không được rồi, tuổi cao cần nghỉ ngơi sớm, mọi người lúc này mới vẫn chơi chưa đã liền dừng cuộc chơi.



Ai về phòng nấy, ngủ một giấc ngon.



Sáng hôm sau, bố Du dưới sự dẫn dắt của Dư quản gia, tham quan vườn rau sau nhà của họ.



Nhà kính đã xây xong, những mầm rau gieo xuống cũng đã nảy mầm, xem ra cũng rất ra dáng, bố Du nghĩ đến thím Lưu ở nhà cũng rất rảnh, hay là cũng làm một mảnh đất để bà ấy trồng chăng, cũng xem như là để giết thời gian, còn sẵn tiện giảm béo luôn.



Lúc bắt đầu quản gia còn cảm thấy bị ép buộc nhưng từ khi các mầm rau bắt đầu nảy mầm, ông hệt như uống nước tăng lực vậy, gặp ai đều nói chuyện vườn rau, còn thường dẫn người đến tham quan, đừng nói có bao nhiêu đắc ý, thậm chí đến gọi điện cho lão quản gia bên nhà họ Cố cũng nhắc với bố Cố mẹ Cố đừng quên đến thăm vườn rau này của bọn họ, còn thông qua cuộc trò chuyện điện thoại của Du Yến nói khi nào rau có thể ăn được, sẽ đem qua cho bọn họ nếm thử sự tươi xanh an toàn của rau ông trồng.



Thân là người chịu toàn quyền phụ trách vườn rau, Dư quản gia cảm thấy rất kiêu ngạo.



Lúc ăn sáng, Du Yến chợt nghĩ đến chuyện bị gác lại rất lâu, liền hỏi bố cô vì sao không nhắc với cô chuyện lúc nhỏ từng đưa cô gặp mặt Cố tiên sinh, loại chuyện mang tính lịch sử trọng đại như thế mà cô lại không có chút ấn tượng nào cả.



Bố Du nghe xong câu hỏi của cô, không ngờ giận đến trợn mắt, “Sao bố lại chưa từng nhắc qua chứ, trước khi con kết hôn, lần đó chúng ta cãi nhau, bố đã nói với cô rồi, chỉ là khi ấy cảm xúc con quá kích động, nói chuyện mấy trăm năm trước còn đem ra nói, ai còn nhớ chứ.”
“Đứa nhỏ này, nói bậy gì thế!” Bố Du nói xong câu này liền trực tiếp gác máy.



“...”



Con cũng chỉ là tùy tiện nói thôi, bố cần gì kích động như thế, điện thoại gác nhanh như thế, rõ ràng là trong lòng có quỷ!



Du Yến cất điện thoại, trong đầu nghĩ về cảnh tượng bố Du và thím Lưu nắm tay nhau bước lên lễ đường. ==! Cảnh tượng ấy quá đẹp rồi, cô không dám nhìn!



Về vấn đề Cố tiên sinh đêm qua không ôm cô ngủ, Du Yến cảm thấy nên nghiêm túc nghiên cứu, cô cho rằng anh hẳn là giận rồi, gần đây cô thật sự khá bận, Cố tiên sinh rất uyển chuyển đề nghị làm “chuyện yêu” nhưng đều bị cô lừa gạt cho qua, hôm qua thật sự lừa không được, cắn răng chịu đựng sự mệt mỏi xâm chiếm, cùng Cố tiên sinh hì hục hì hục, nhưng cô thật sự quá mệt, hì hục được một nửa, cô lại ngủ quên mất! Đến nửa đêm tỉnh dậy, liền phát hiện ra hai người ngủ xoay lưng với nhau, không hề ngọt ngào ôm nhau ngủ.



Đây tuyệt đối là một vấn đề lớn!



Chiều hôm nay Du Yến có một cuộc họp báo, xem ra còn chút thời gian nên bảo tài xế đưa cô đến tập đoàn Cố thị, nhân lúc bây giờ còn có chút tinh thần, phải vội đi dỗ dành ông xã thôi.



Đi đến phòng làm việc của Cố tiên sinh, cô lại bị thư kí nhỏ thông báo chủ tịch Cố vẫn đang họp, cho nên cô chỉ đành vào phòng làm việc của anh đợi.



Chẳng qua trong lòng Du Yến có chuyện, nên cô ngồi không yên, lúc thì đi lại trước cửa sổ sát đất, cảm nhận hương vị thoải mái khi nhìn ra thế giới bên ngoài, lúc lại ngồi trước bàn làm việc của Cố tiên sinh, trải qua cảm giác làm ông chủ, sau đó rất tự nhiên nhìn thấy thiệp mời trên bàn.



Tấm thiệp này rất quen mắt, bởi vì cô cũng có một tấm.



Là thiệp mời dự buổi tiệc từ thiện tối mai.



Cố tiên sinh có thiệp mời, lại nói với cô buổi tối hôm ấy không có lịch gì, xem ra Cố tiên sinh không định đến dự buổi tiệc này rối, Cố tiên sinh quả nhiên là người đàn ông tốt yêu gia đình nha, những buổi tiệc xã giao có thể từ chối đều từ chối cả, không chút do dự, nghĩ như thế, trong lòng cô chợt đẹp không tả xiết.



Nhưng bản thân phải tham dự, thế đành rủ Cố tiên sinh cũng đến dự, hẳn sẽ rất thú vị, hai người rõ ràng thân đến không thể thân hơn, nhưng ở bên ngoài lại vờ như không quen biết, vừa nghĩ liền cảm thấy hưng phấn rồi.



Du Yến sau đó nhét thiệp mời xuống tài liệu bên dưới, vờ như cô chưa từng thấy nó.



Cố tiên sinh rất nhanh liền họp xong, lúc nhìn thấy Du Yến, vẫn rất kinh ngạc, “Hôm nay em rảnh rồi ư?”



Vừa mở miệng, liền đầy oán niệm a!



Du Yến cười nhào đến, “Sáng nay kết thúc công việc, em lại rất nhớ anh, nên liền qua đây, lát nữa em mời anh ăn thế, thế nào, đi đến nhà hàng lãng mạn nhất nhé.”



Cố tiên sinh ôm eo cô, cúi đầu nhìn cô, mỉm cười bảo: “Vô sự hiến ân cần*.”



(*Trong câu “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”: Không có chuyện mà tỏ ra ân cần, không phải có chuyện gian trá thì cũng là phường trộm cắp.)



Cố tiên sinh lắc đầu, không tán đồng, “Em giờ nào phút nào đều hiến ân cần mới đúng.”



“Cố tiên sinh, anh đừng giận em nữa nha.”



Cố tiên sinh nghiêm túc nhìn cô “Anh không giận.”



“Thế sao đêm qua anh không ôm em ngủ.”



“...” Cố tiên sinh thoáng cái im lặng.



Người trong nóng ngoài lạnh đến cả lúc nổi nóng cũng che giấu như thế, bị nhìn thấu rồi chứ gì.



Du Yến đương nhiên sẽ không để Cố tiên sinh quá lúng túng, liền ra tuyệt chiêu – làm nũng.



“Cố tiên sinh, đừng giận nữa mà đừng giận em nữa được không? Tối nay muốn diễn vai gì, bày ra tư thế gì em đều phối hợp cả, được không, được không anh.”



Cho nên nói, vợ quá nhiệt tình cũng là một chuyện rất mệt người.



Cố tiên sinh ôm cô, lẳng lặng chịu đựng sự giày vò ngọt ngào này.



Lúc hai người thưởng thức bữa tối dưới ánh nến của nhà hàng xa xỉ nhất, Du Yến vờ như tùy tiện nhắc đến lịch trình tối mai, nói là phải đi tham gia buổi tiệc từ thiện, muốn Cố tiên sinh ngoan ngoãn ở nhà chờ cô về.



Mà Cố tiên sinh nghe cô nhắc đến tiệc tối này, có chút bất ngờ, cũng lẳng lặng điều chỉnh lại lịch trình tối mai của mình.