Nhật Ký Trọng Sinh Của Tra Nữ

Chương 47 : Bị thương

Ngày đăng: 09:36 18/04/20


Hà Hi khóc lóc quay về phòng nghỉ, đó là một phòng nghỉ lớn ở cùng vài người, chẳng qua lúc này trong phòng không có ai, Hà Hi cầm điện thoại muốn gọi cho bạn trai, thật ra một câu bạn trai này là do cô nàng tự mặc định mà thôi, đối phương là một công tử nhà giàu ham chơi, thông qua bạn bè giới thiệu mà quen biết, rất nhanh liền đi chơi với nhau, sau đó hai người phát sinh quan hệ, Hà Hi liền tự cho mình là bạn gái của anh ta, nhưng đối phương không hề thừa nhận qua, Hà Hi vẫn cảm thấy anh ta không thể không thừa nhận, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.



Hà Hi nghĩ đến bạn trai vẫn trước mặt cô khoác lác, nói anh ta quen biết rất rộng, bạn bè phủ khắp thiên hạ, trong giới giải trí cũng biết rất nhiều người, điểm này Hà Hi cũng không hề nghi ngờ, vì vai diễn lần này, là anh kết nối cho cô.



Điện thoại vang lên nửa ngày cũng không hai bắt, Hà Hi cố chấp gọi thêm vài cuộc, cuối cùng bạn trai cô cũng nghe máy, buồn bực hỏi: “Có chuyện gì?” Nghe giọng điệu này, hẳn là đang ngủ bị tiếng ồn làm tỉnh giấc, lửa giận vô cùng lớn.



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



Hà Hi mím môi, đáng thương nói: “Anh Dương, anh đang làm gì thế? Em bị bắt nạt rồi.” Nói đến đây cuối cùng cũng òa khóc.



Anh Dương bên kia vẫn xem như là trượng nghĩa, nghe thấy cô kể khổ, vội vàng nói: “Xảy ra chuyện gì, ai bắt nạt em? Lại dám bắt nạt người anh giới thiệu vào?”



“Em hình như đắc tội người ta rồi, cuối cùng đạo diễn còn xóa đi rất nhiều cảnh diễn của em, bây giờ đến vai phụ cũng không được, cùng lắm là diễn viên quần chúng thôi.” Nói đến đây Hà Hi không nhịn được bật khóc, cô vào giới giải trí tuy ngắn nhưng lại chưa từng chịu qua chút uất ức nào, lần đầu tiên đóng phim đã đóng vai chính, mọi người đều nâng đỡ cô, nào nghĩ đến đây lại bị bài xích và ghẻ lạnh như thế, thật sự là uất ức muốn chết.



“Anh quen đạo diễn, ông ấy lại dám xóa cảnh của em, em chờ anh gọi điện thoại tìm ông ta, còn nữa, em đắc tội ai rồi, anh nghĩ cách giúp em đòi công bằng.” Anh Dương nghĩ đoàn phim của cô cũng không tính là quy mô lớn, quan hệ nhân vật cũng sẽ không quá phức tạp, thay ngôi sao nhỏ ra mặt chuyện này, anh ta cũng là thường làm.



Hà Hi do dự nửa ngày, mới nói: “Em đắc tội với nữ chính Du Yến, còn có bạn của cô ấy Cố tiên sinh.”



Anh Dương cho rằng mình nghe lầm, hỏi lại lần nữa: “Bạn của cô ấy là Cố tiên sinh nào?”



“Cố Hành Viễn – Cố tiên sinh.”



Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.



“Cái gì?!” Anh Dương ở đầu dây bên kia nhảy dựng lên: “Em nói Cố Hành Viễn? Chủ tịch tập đoàn Cố Thị?”



Hà Hi dẫu môi, ừ một tiếng.



Kết quả người đàn ông kia không nói lời hào khí gì nữa, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, ở đầu dây bên kia bắt đầu mắng cô.



“Hà Hi, em rất cuộc là điên hay ngốc hay uống nhầm thuốc vậy? Em lại dám đi đắc tội với Cố Hành Viễn, là chê mình sống quá lâu thì sớm nói một chút, anh vẫn có thể giúp em trực tiếp kết liễu đấy.”



“Em cũng không làm gì cả, chỉ là muốn mượn danh của anh ta, thu hút tin tức mà thôi.” Hà Hi ở bên này bao biện cho mình, trong mắt cô, cách này cũng chỉ là một chuyện nhỏ, cô không biết tại sao mọi người lại phản ứng lớn như thế, đến cả bạn cô cũng chỉ trích cô.



Anh Dương trực tiếp muốn phun máu, “Cô muốn dựa tên tuổi của người ta còn nói là không có gì, chẳng lẽ thật sự muốn bò lên giường anh mới gọi là có gì sao? Hà Hi à Hà Hi, không nghĩ đến cô còn trẻ như vậy, lòng dạ lại không nhỏ, cô đắc tội người ta rồi, bị xóa vai diễn cũng là đáng đời, có gì để oán trách chứ.”



“Nhưng mà, vai diễn của em thật sự là bị xóa đi rất nhiều, anh Dương, anh giúp em lần này thôi, giúp em cầu tình với đạo diễn đi, được không anh?” Hà Hi làm nũng với anh ta.



“Chuyện này ai cũng không giúp được em đâu, ngoan ngoãn chịu giáo huấn lần này đi, có chút tâm cơ cũng không phải sao nhưng cả người đều toàn tâm cơ thì chính là quái vật, sau này lăn lộn trong giới này cần phải khiêm tốn một chút, không chỉ chuyện này anh không giúp được em, chuyện sau này của em anh đều không giúp được, em tốt nhất là tự giải quyết đi, sau này đừng gọi điện thoại tìm anh nữa.” Anh Dương nói xong câu này, lập tức gác máy.



Hà Hi hoàn toàn bị dọa ngây, cô không hiểu thái độ của một người sao lại thay đổi nhanh như thế, cô cố chấp lại gọi thêm vài cuộc, điện thoại lại không thể nào gọi được.



Thất hồn lạc phách ngồi trên ghế, nửa ngày không hề nhúc nhích, Hà Hi không hiểu, chỉ là làm sai một chuyện rất nhỏ mà thôi, tại sao bây giờ lại đem đến đòn công kích cực to về phía cô như thế, Du Yến cạch mặt cô, đạo diễn xóa cảnh quay của cô, đến cả bạn trai nói biến mất liền biến mất.



Tại sao như thế chứ, cô cũng không phải lại chuyện thương thiên hại lý gì, cũng không giết người phóng hỏa, tại sao lại đối xử với cô như thế? Trong giới giải trí, cô gái nào lại không có tâm cơ, người không động não mới không có cách nào đứng vững trong giới này! Muốn leo cao có gì sai chứ!
Tuy sắp bị gói thành đòn bánh tét, nhưng tinh thần Du Yến rất tốt, vừa thấy Cố tiên sinh xuất hiện, liền cười thật tươi, nhưng trên mặt cô có vết thương nhỏ, vừa cười liền chạm đến vết thương, thoáng cái đau đến nhăn mặt.



Dư quản gia và Cảnh Hân vẫn luôn ở phòng bệnh cùng cô, nhìn thấy Cố tiên sinh đến lập tức đứng lên, Dư quản gia báo cáo chi tiết tình trạng bị thương bây giờ của Du Yến, Cố tiên sinh nghe xong, liền bảo họ ra ngoài.



Du Yến nhân lúc anh chưa mở miệng, vội vàng nói: “Ngoại trừ bị gãy xương có chút nghiêm trọng, còn lại đều là bị xây xát thôi, không phải rất nghiêm trọng, anh đừng giận.”



Cố tiên sinh ngồi bên giường, hôn lên môi cô một cái, mới hỏi: “Em đã thế này rồi, sao anh nỡ giận chứ, tay đau không?”



Du Yến vội vàng dẫu môi làm nũng: “Rất đau!”



“Ngoan, sau này chúng ta sẽ không đóng loại phim này nữa, mấy ngày nữa xuất viện rồi chúng ta về nhà, tay này của em cần phải nghỉ dưỡng vài tháng.”



“Không cần vài tháng lâu như thế chứ!” Du Yến trợn to mắt, nghỉ ngơi vài tháng liền qua năm rồi, rất nhiều kế hoạch trong năm nay của cô đều phải bể show sao.



Vốn là tuần sau còn phải đến Paris, Đỗ Phi Phi cũng đã bay sang đó làm công tác chuẩn bị, chuyện này lại không thành, tổn thất thật lớn!



Cố tiên sinh căn bản không để ý đến kháng nghị của cô, nói: “Không được thương lượng, đều phải nghe anh.”



Được rồi, thân thể bị thương bây giờ có kháng nghị cũng vô dụng, Du Yến cảm thấy mục đích cần thiết bây giờ là phải an ủi Cố tiên sinh thật tốt, đừng nhìn vẻ mặt anh vân đạm mây khinh như thế, vừa rồi nắm tay cô, cô còn cảm nhận được anh đang khẽ run.



“Cố tiên sinh, em thật sự không sao, nếu không anh có thể đi hỏi bác sĩ chủ trị cho em.”



Cố tiên sinh thấp giọng nói: “Ừ, may mà em không sao.”



Anh tuy biết bây giờ cô rất ổn, rất an toàn, ngoại trừ cánh tay bị gãy xương, những nơi khác chỉ là rách da ngoại thương, nhưng khoảnh khắc nghe cô bị thương, lòng anh vẫn thấp thỏm, chỉ cảm thấy đường đi càng lúc càng xa, hô hấp từng phút từng giây đều cảm thấy đau đớn không chịu nổi, cho dù bây giờ có đứng trước mặt cô, vẫn không thể nào biến mất.



“Diễn viên đều giống như em sao?” Cố tiên sinh không nhịn được hỏi cô.



“Sao thế?” Du Yến bị hỏi đến có chút không hiểu.



“Bộ phim trước, em ngã cầu thang hôn mê, bộ phim này lại từ nóc nhà ngã xuống, gãy xương tay, mỗi bộ phim đều có nhiều chuyện ngoài ý muốn thế này sao, khiến anh làm sao yên tâm đây?”



Du Yến tinh nghịch lè lưỡi: “Không sao đâu, xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn rất nhỏ.”



“Từ hai bộ phim này để tính, xác suất xảy ra chuyện ngoài ý muốn là một trăm phần trăm.” Cố tiên sinh nghiêm túc nhìn cô.



Bị Cố tiên sinh nói như thế, Du Yến cũng cảm thấy vận may lúc đóng phim của mình rất không tốt, vừa cạch mặt, vừa có vấn đề, lại còn bị thương, thật sự là phải về nhà thôi.



Cuối cùng cô nghiêm túc nói với Cố tiên sinh: “Lần này xuất viện, chúng ta đi chùa cúng đi, nói không chừng có thể xua đi vận xui.”



“...”



Thật ra Cố tiên sinh dẫn dắt nãy giờ, chỉ là muốn cô giảm thiểu số lượng phim phải đóng mà thôi.