Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung
Chương 12 : Thái độ của Hiền phi
Ngày đăng: 17:15 30/04/20
Edit: Mị Thường Tại
Beta: Thảo Hoàng Quý Phi
Ra khỏi Đan Nguyệt cung, một đám phi tần lớn nhỏ theo đường quanh co khúc khuỷu đến Lưu Vân cung của Hiền phi. Rốt cuộc vẫn sợ hãi thế lực của Hiền phi, mặc dù nhiều phi tần phụ thuộc vào thế lực của Kỳ Quý phi cũng không dám chậm trễ việc thỉnh an này.
Lúc này tại Lưu Vân cung, phi tần lần lượt đến, Hiền phi Mạnh Hàm Ngọc đang ngồi ngay ngắn ở ghế chủ vị.
Cầm Vũ mang tới một ly Phổ Nhị Thanh Trà. Hiền phi không nhanh không chậm nhận lấy, nhẹ nhàng thổi lá trà nổi ở phía trên, môi mỏng khẽ mím uống một ngụm, tay cầm khăn lụa thêu hoa mai lau khoé miệng, con mắt chậm rãi nhìn một phòng đầy mỹ nữ. Mọi người đều thấy Kỳ Quý phi cao quý hơn các phi tần khác, còn Hiền phi lại đoan trang mà tao nhã nhất.
Diệp Linh Sương ở phía sau các phi tần khác, khoé miệng thuỷ chung với nụ cười ôn hoà, nhìn tư thái đoan trang của người kia, miệng mím lại. Mạnh Hàm Ngọc, ngươi vốn cũng chỉ là nữ nhi của một Tướng quân nho nhỏ mà thôi, lại làm bộ làm tịch là nữ tử dòng dõi thư hương? Hay là nói, một năm này ngươi đều cố gắng học cái dáng vẻ mà Hoàng hậu nên có. Đáng tiếc nha, dù có học thế nào đi nữa, cái phần thanh cao kia cũng làm người khác thấy là ngươi đang ra vẻ thôi. Hương vị của trà Phổ Nhị này cũng không tạo ra được cái nhân phẩm đó!
"Bọn muội muội không cần khách khí như vậy, đều tuỳ ý đi." Hiền phi cười nói với mọi người, dáng vẻ thật khéo léo.
Chúng phi tần phúc thân, nối đuôi nhau mà đi vào, nhìn ngoài mặt có vẻ tuỳ ý nhưng thực tế vẫn là theo phân vị mà ngồi xuống. Cho nên Diệp Linh Sương vẫn như cũ ngồi ở vị trí cuối cùng.
Hiền phi quét mắt qua từng người, ánh mắt dừng lại quan sát Diệp Linh Sương một lúc, cười nói: "Đây là Diệp Phân nghi, bản cung thấy đích thực là mỹ nhân, khó trách Hoàng Thượng có thêm vài phần thương tiếc."
Ra khỏi Lưu Vân cung đã là nửa canh giờ sau, Diệp Linh Sương thấy ánh mặt trời chói mắt liền đưa tay cản. Ở ngoài điện, Vân Kiều thấy chủ tử nhà mình đi ra, vội vàng đi theo.
"Nương nương không trở về Thuý Hà điện sao?" Diệp Linh Sương không theo phía nam về Thuý Hà điện mà quay trở lại phía tây lục cung, nô tỳ kia có chút kinh ngạc ma hỏi.
"Ngày trước An Uyển nghi đối với ta vô cùng tốt. Lúc ở Đan Nguyệt cung nghe nói nàng ta thân thể có bệnh, ta muốn đi thăm một chút." Diệp Linh Sương thản nhiên nói cũng không quay đầu lại nhìn nô tỳ của mình, bóng lưng thẳng tắp, ánh mắt tĩnh mịch.
"Dạ." Vân Kiều thấp giọng nói, cúi đầu đi theo sau lưng Diệp Linh Sương.
Qua Đan Nguyệt cung đứng đầu lục cung liền gần đến các điện khác. Con ngươi tĩnh mịch có mấy phần sáng lên, khôi phục một chút thanh minh, cước bộ dừng lại, Diệp Linh Sương quay đầu lại nhìn Vân Kiều, trên mặt mang theo vài phần ảo não. "Nhìn ta xem, cũng không biết Cam Tuyền cung là cái nào. Vân Kiều, ngươi qua bên kia hỏi thăm vài nha hoàn đi."
"Nương nương, Cam Tuyền cung ở hàng thứ ba phía sau Đan Nguyệt cung." Vân Kiều con ngươi chợt loé, đáp lại, cũng không dựa theo chỉ thị của nàng mà đi hỏi người khác.
Biết rõ trong lòng nàng ta đã đưa ra lựa chọn, Diệp Linh Sương cũng không làm nàng ta nghi ngờ, gật đầu, sải bước đến cung điện thứ ba kia.
Từng bước một đi, vui vẻ trong mắt không thể nào giấu được, chỉ là nụ cười kia... khiến người ta cảm thấy băng sương tận cốt tuỷ...