Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 29 : Tâm huyết vẽ tranh

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit: Hy Thục Dung



Beta: Nga Dung Hoa



"Ta nghe nói ngày hôm qua Hoàng Thượng đi Đan Nguyệt cung của Kỳ quý phi, còn gọi cả Hiền phi đến, sau đó răn dạy cả hai người một trận. Ngay cả thái giám cung nữ hầu hạ ở Đang Nguyệt cung cũng nghe thấy tiếng mắng của Hoàng Thượng. Vân Kiều, ngươi có biết chuyện này hay không?" Diệp Linh Sương cúi đầu nhìn quyển sách trong tay mình, lời nói là hỏi Vân Kiều đang đứng bên cạnh.



Vân Kiều đang nghiền mực nghe thấy chủ tử hỏi thì thả chậm động tác trong tay, trả lời: "Nương nương, chuyện này là thật, mấy ngày trước trong hậu cung xảy ra sự việc kia tự nhiên là không giấu được Hoàng Thượng."



"A, chẳng lẽ Hoàng Thượng không cảm thấy là bây giờ mới quản chuyện này đã quá muộn sao? Trong hậu cung không hề thiếu những chuyện như vậy xảy ra." Diệp Linh Sương buồn cười nói, trong tay lật sách cũng nhanh hơn, không biết là đang đọc sách hay là đang suy nghĩ chuyện gì.



Vân Kiều cúi đầu không có nói tiếp, cũng không dám nói. Chủ tử nói đúng, trong hậu cung thỉnh thoảng chết cung nữ thái giám cũng không phải chuyện hiếm lạ, khác nhau là dĩ vãng mọi người đều mắt nhắm mắt mở mà lần này Hoàng Thượng lại quan tâm thôi. Nhìn nghiên mực trong tay đã được mài tốt, Vân Kiều quay đầu xem chủ tử nhà mình, cười nhạt: "Nương nương, mực đã được nô tỳ mài xong, giấy Tuyên Thành cũng đã trải tốt."



Diệp Linh Sương để quyển sách trên tay xuống, đi đến phía trước giấy Tuyên Thành lẳng lặng nhìn một lúc lâu, giống như là đang khoa tay múa chân, sau đó lại nhìn ngoài cửa không khỏi nhíu mày hỏi: "Mặc Nguyệt và Bội Hoàn đã đi một lúc lâu, sao vẫn chưa trở lại?"



"Có lẽ bọn họ có chuyện gì trì hoãn." Vân Kiều thấp giọng trả lời, trong giọng nói là không dám chắc.



"Chỉ là đi mượn một chút chu sa[1] và thuốc màu vẽ màu xanh lam, xanh lá cây thôi, chuyện gì có thể trì hoãn lâu như vậy?" Diệp Linh Sương nhếch môi cười, nụ cười có vài phần lãnh ý, ung dung nói: "Nghe nói Tôn Dung Hoa ở Đan Linh cung có tài vẽ tranh, khoảng cách từ Đan Linh cung đến Trường Nhạc cung rất gần. Hôm nay ta chỉ mượn có mấy loại thuốc màu mà thôi, một ít thuốc màu như vậy mà nàng ta cũng không bỏ được."



( [1] Chu sa: thuốc màu đỏ, có màu đỏ tươi như máu)



Qua thêm một lúc Mặc Nguyệt và Bội Hoàn mới cầm lấy nghiên mực trở về, nhẹ nhàng để lên trên bàn nghiên mực có chu sa, thuốc màu xanh lam và xanh lá cây.



"Nô tỳ để cho nương nương đợi lâu." Mặc Nguyệt vội vàng trả lời



"Sao lại đi lâu như vậy, chẳng lẽ Tôn Dung Hoa làm khó dễ các ngươi?" Diệp Linh Sương cầm nghiên mực lên nhìn kỹ, sau đó liếc mắt nhìn Mặc Nguyệt và Bội Hoàn hỏi.



"Tôn Dung Hoa không có khó xử nô tỳ. Nhưng từ trước đến nay Tôn Dung Hoa không thích có người ngoài quấy rầy, sau khi nghe nô tỳ nói nương nương muốn mượn một chút thuốc màu vẽ tranh thì trên mặt càng lộ rõ vài phần không vui. Lúc đó Tôn Dung Hoa bật thốt lên nói là đã lâu rồi chưa vẽ tranh nên muốn tìm được thuốc màu sẽ mất thời gian lâu. Nô tỳ và Mặc Nguyệt tỷ tỷ đứng ở một bên chờ, liên tục chờ đến bây giờ." Bội Hoàn lắm mồm vội trả lời, nàng nhớ tới thái độ của Tôn Dung hoa không tình nguyện thì sắc mặt lại đen thêm vài phần, lông mày cũng nhíu lại.
Diệp Linh Sương nhìn hắn một cái, cảm thấy rất kỳ quái. Nàng lại tiếp tục cười thật tươi, nàng cười lâu đến mức khuôn mặt cứng đờ, hắn vẫn không bảo dừng lại, nàng nhìn hắn có chút oán trách.



Đến lúc này Đại Yến Đế mới phục hồi tinh thần, hắn hơi cong ngón tay trỏ chạm nhẹ vào gò má của nàng, cười nói: "Bây giờ trẫm mới phát hiện, lúc ái phi cười rộ lên trên má sẽ có hai núm đồng tiền rất nhạt, trẫm nhìn liền cảm thấy cảnh đẹp ý vui."



"Chỉ có lúc tần thiếp nhìn thấy Bệ hạ thì cười mới xuất hiện núm đồng tiền." Diệp Linh Sương nhìn hắn, trên mặt có chút đắc ý.



"Vì sao?" Đại Yến Đế cười nhạt hỏi. Ngón tay của hắn vẫn để ở chỗ xuất hiện núm đồng tiền, hắn có chút luyến tiếc bỏ tay ra.



"Bởi vì lúc tần thiếp nhìn thấy Hoàng Thượng là lúc tần thiếp cao hứng nhất, mà núm đồng tiền của tần thiếp rất nhạt chỉ xuất hiện khi tần thiếp cao hứng nhất thôi. Chính là như vậy." Diệp Linh Sương giải thích rất cẩn thận, nàng nói xong lại cười rất sáng lạng. Núm đồng tiền trên má nàng vốn rất nhạt bây giờ lại rõ ràng hơn nhiều.



Đại Yến Đế cúi đầu xuống hôn nhẹ vào núm đồng tiền. Ngay lập tức núm đồng tiền biến mất, thì ra mặt của Diệp Linh Sương đã đỏ rực.



"Biến mất rồi." Giọng nói của Đại Yến Đế có chút tiếc hận.



"Hoàng Thượng, người vừa làm như vậy với tần thiếp làm sao tần thiếp còn có thể cười được nữa. Hơn nữa cười quá lâu không cử động gương mặt sẽ bị cứng đơ." Diệp Linh Sương bất mãn trừng mắt nhìn Đại Yến Đế, sau đó không vui nói: "Chẳng lẽ cả người của tần thiếp Hoàng Thượng chỉ thích mỗi núm đồng tiền thôi?"



"Ừ? Ha ha... Đương nhiên không phải. Cả người của ái phi trẫm đều rất thích." Hắn nhìn thấy trên mặt của nàng có mất hứng liền ôm cả người nàng đi về phía giường, cúi đầu đã nhìn thấy nữ nhân trong ngực mình xấu hổ đỏ cả mặt.



"Hôm nay lúc tắm ái phi có dùng cánh hoa Nhài Tố Hinh?" Đại Yến Đế cúi sát xuống cổ của Diệp Linh Sương ngửi nhẹ xong hỏi.



"Đúng vậy, đây là quy củ trong cung. Sau này tần thiếp có thể không cần dùng được không?"



"Đương nhiên là được..."



Hai người không có nói chuyện lâu, rèm giường màu xanh rơi xuống che kín xuân quang trong phòng.