Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung
Chương 30 : Ngư diễn liên hồng
Ngày đăng: 17:16 30/04/20
[1] Ngư diễn liên hồng: Cá đùa sen hồng
Edit: Tiên Chiêu Dung
Beta: Trân Thục Nghi
Sau cơn đợt kích tình qua đi, Diệp Linh Sương thân mật gối đầu lên vai Đại Yến Đế, len lén ngước mắt trộm nhìn hắn một cái, thấy hắn khép hờ mắt chuẩn bị đi ngủ, bèn cũng nhắm mắt từ từ chìm vào mộng đẹp.
"Ái phi có lời muốn nói?". Đột nhiên Đại Yến Đế lên tiếng, làm Diệp Linh Sương vừa nhắm mắt lại hoảng sợ nhảy dựng.
Qua một lúc sau, âm thanh nặng nề vang lên: "Bẩm Hoàng thượng, không có".
Đại Yến Đế chậm rãi mở mắt ra, nhìn gò má của nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn kia bởi vì hoan ái mà ửng đỏ trông vô cùng đẹp mắt, giọng nói không khỏi nhu hòa hơn: "Ái phi có chuyện gì cứ nói thẳng, không sao đâu".
Diệp Linh Sương suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng vẫn nói không, bộ dạng không muốn bày tỏ làm cho Đại Yến Đế có vài phần không vui. Rốt cuộc hai người không nói thêm gì nữa, chậm rãi đi vào giấc mộng.
Có lẽ bởi vì buổi tối ngủ không được ngon giấc, sáng hôm sau Diệp Linh Sương tỉnh giấc sớm hơn ngày thường một chút, nhìn sắc trời không còn sớm liền lay Đại Yến Đế thức dậy.
Đại Yến Đế dang rộng hai tay, quan sát nữ tử trước mắt đang thay y phục cho hắn, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn kia không còn vui vẻ như trước đây, trong lòng hắn không nén nổi thở dài, dâng lên một nỗi thất vọng và tiếc nuối khó nói lên lời.
"Hoàng Thượng đi thong thả". Diệp Linh Sương cúi cúi người hành lễ, thái độ cung kính, khiến Đại Yến Đế không khỏi nghiêm nghị vài phần.
Nhàn nhạt ừ một tiếng, Đại Yến Đế đi đến cửa đại điện, sắp ra tới cửa thì ánh mắt hắn lại bị một vệt thạch anh dưới chân bàn hấp dẫn, vì vậy hắn thay đổi bước chân, từ nơi đó đi thẳng tới.
"Đây là... Dùng thạch anh [2] vẽ tranh?" Đại Yến Đế khẽ cúi người nhìn.
[2] Thạch anh: Tên một loại khoáng vật trong suốt có màu sắc đa dạng: tím, hồng, đen, vàng,.... Còn gọi là thủy ngọc, được dùng làm đồ trang sức từ rất xa xưa.
Diệp Linh Sương vội vàng tiến lên, đôi mắt hơi lo lắng: "Nhất định là lúc trước thần thiếp vẽ tranh không cẩn thận rơi vãi trên mặt đất, Hoàng Thượng chớ trách, lát nữa thần thiếp sẽ sai nha hoàn lau dọn sạch sẽ".
Đại Yến Đế đột nhiên hứng khởi, quay đầu nhìn về phía nữ tử đang có chút sợ hãi kia, lúc này con ngươi đen nhánh bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn, trông thật đẹp mắt: "Ái phi vẽ tranh? Lúc trước sao trẫm chưa từng phát hiện?". Đại Yến Đế nhạt cười hỏi.
"Ngư diễn hồng liên? Hoàng Thượng thật lợi hại, thiếp bội phục". Diệp Linh Sương hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm bức hoa sen kia, khó nén nổi sự mừng rỡ và tôn sùng.
Nhìn thần thái sáng láng của nữ nhân bên cạnh, Đại Yến Đế hé miệng cười một tiếng, chỉ là một bức họa mà thôi, tiểu nữ nhân này lại cao hứng như vậy? Quả nhiên là rất dễ dàng thỏa mãn:
"Thích lắm sao?". Đại Yến Đế đặt bút, cười hỏi với nàng.
"Vô cùng thích, đây là của thiếp, không cho Hoàng Thượng lấy đi". Đôi mắt Diệp Linh Sương hơi mở to, che ở trước mặt bức họa, làm như sợ người khác đoạt đi vật trân bảo gì đó.
"A? Ái phi không cho trẫm mang đi, vậy trẫm càng muốn mang đi". Bình thường Đại Yến Đế đặc biệt thích đối nghịch với nàng, thấy tròng mắt đen nhánh kia lại trợn tròn vài phần, tâm tình rất tốt, "Lý Phúc Thăng?".
"Nô tài ở đây". Lý Phúc Thăng chờ ở một bên, vội vàng đi lên trước vài bước.
"Mang này bức tranh hoa sen này đi, sau đó..." Đại Yến Đế ngừng một chút, tận lực lướt qua khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của Diệp Linh Sương, vui vẻ ở hai đầu lông mày càng sâu, "Trang hoàng cho tốt...sau đó đem trở lại điện của Hinh tần".
Đôi mắt Diệp Linh Sương đang rủ xuống chợt ngước lên, nhìn về phía vẻ mặt đang trêu tức của Đại Yến Đế, thấp giọng kêu nói: "Hoàng Thượng, người rõ ràng trêu thiếp!".
"Ha ha... Trẫm chỉ là ưa thích nhìn bộ dạng trừng mắt của ái phi thôi..." Đại Yến Đế cười vang nói.
Đại Yến Đế luôn luôn bận rộn, lúc này vẽ tranh xong, chỉ ở tại Trường Nhạc cung thêm một lúc lại trở về Thương Loan điện bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Lý Phúc Thăng đem bức Kim ngư diễn liên hồng [6] trang hoàng kĩ lưỡng rồi mang đến điện của Diệp Linh Sương, nhìn Hinh tần cẩn thận treo bức họa kia ở giữa phòng, mới mỉm cười thối lui ra khỏi Trường Nhạc cung.
"Sao rồi?" Đại Yến Đế vừa nhìn tấu chương bên cạnh mở miệng hỏi.
Mới từ Trường Nhạc cung trở về, tất nhiên Lý Phúc Thăng biết rõ hắn hỏi gì, vội cúi đầu trả lời:
"Hinh tần rất là thích, còn treo trên vách tường ở giữa điện".
"Hửm?". Đầu tiên Đại Yến Đế khẽ nâng lông mi dài, sau đó lập tức nhàn nhạt ừ một tiếng. Đợi Lý Phúc Thăng lui ra, liền lại tiếp tục cúi đầu phê tấu chương, chỉ là động tác chấp bút phê duyệt đột nhiên nhanh hơn vài phần.