Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 32 : Uyển Quý tần phát điên

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit: Phương Tiệp dư



Beta: An Thục phi



"Ngươi... Ngươi lại dám đánh ta!" Uyển quý tần tay run run chỉ Diệp Linh Sương, trong mắt lộ vẻ khó có thể tin, miệng lập tức chửi ầm lên, "Ngươi, đồ tiện nhân kia, ta nguyền rủa ngươi chết không tử tế, tiện nhân này - - "



"Bốp.." một thanh âm nữa vang lên vọng cả căn phòng, khuôn mặt Uyển quý tần hai bên phải trái đều in đậm dấu hai bàn tay đỏ tươi, từ từ đồng loạt sưng phồng lên.



"Uyển quý tần, ngươi cứ thử tiếp tục mắng đi..." Diệp Linh Sương thu hồi cánh tay phải có chút tê dại, cười nhạt nhìn Uyển Quý tần, thanh âm trong trẻo như nước suối, vẻ mặt kia thật thiên chân vô tà, giờ phút này trong ánh mắt của Uyển Quý tần lại như Tu La địa ngục. Cổ tay trái bị Diệp Linh Sương gắt gao nắm lấy, siết chặt đến mức ửng hồng cả cổ tay.



Uyển quý tần nhất thời ngây ngốc nhìn chằm chằm Diệp Linh Sương, không hiểu vì sao đôi mắt ngày thường mềm mại sao giờ bỗng chốc đã tràn đầy hận ý, hơn nàng không biết bao lần. Trong lúc nhất thời nàng không tự chủ được liền bước về phía sau, chỉ là cổ tay vẫn đang bị Diệp Linh Sương nắm chặt, Uyển quý tần chỉ có thể hung ác trừng mắt. Trong lúc mải giãy giụa, ngay cả búi tóc đơn giản cũng đã rối tung rối bù, mất trật tự rơi xuống trước trán, vài bà tử xa xa có thấy thấp thoáng cũng chỉ chọn đường vòng mà đi.



"Ta với Hinh tần ngươi từ trước đến nay không thù không oán, ngươi vì sao lại hại ta như vậy!" Uyển quý tần không thể tránh thoát, chỉ biết hướng Diệp Linh Sương tức giận hét lớn.



Diệp Linh Sương đột nhiên điên cuồng cười ra tiếng, thoạt nhìn rất thích ý, chỉ là sâu trong ánh mắt đến một ý cười cũng chẳng có. Bàn tay mảnh khảnh ấy níu chặt cổ tay của Uyển Quý tần, càng chẳng quan tâm nàng ta có đau đến hô ra tiếng, ở khoảng cách thật gần mà đánh giá khuôn mặt kia, rồi chậm rãi vươn một tay khác ra, móng tay như có như không xẹt qua, làm Uyển quý tần toàn thân run rẩy.



"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" Đôi mắt Uyển quý tần vốn không tính là quá lớn bỗng chốc trợn tròn, con ngươi cũng di động theo mu bàn tay không ngừng di chuyển của Diệp Linh Sương, thanh âm cũng chốc lát phát run. Nàng bị nữ nhân trước mắt lừa! Nữ nhân này căn bản chính là một mực ngụy trang, bây giờ mới là bộ mặt thật sự của nàng ta, tựa như kia địa ngục Tu La làm cho lòng người kinh sợ! Nhất là đôi mắt giống như đang nhìn người chết kia, làm cho trái tim Uyển Quý tần cũng không nhịn được mà run rẩy.



""Nhìn khuôn mặt này của ngươi mà xem, bình thường không có gì đặc biệt, ở trong mắt của ta cũng chỉ thuộc dạng xấu xí, ngươi rốt cuộc là dựa vào cái gì mà câu dẫn Hoàng Thượng đây." Diệp Linh Sương cong cong năm ngón tay, ở trên gương mặt bóng loáng nhẹ nhàng vuốt ve, ngay cả giọng nói cũng ôn nhu như thế, lại làm Uyển quý tần phảng phất như ngồi trên bàn chông nhức nhối. Tuy nói bộ dáng Uyển quý tần không xinh đẹp bằng các phi tần khác, thế nhưng cũng được coi như giai nhân thanh lệ, bị Diệp Linh Sương dùng chữ xấu để hình dung, khuôn mặt nhỏ nhắn kia hết xanh lại đỏ, đôi môi không nhịn được hé mở, run run, ngay cả một lời cũng không thốt ra được.



Diệp Linh Sương ngược lại ha ha cười một tiếng, "Nghe nói, uyển quý tần ngươi trước kia chẳng qua chỉ là một nha hoàn ti tiện bên người Hoàng hậu, rõ ràng thân phận thấp hèn như vậy, sao cái miệng lại không ngừng gọi người khác là tiện nhân đây..." Diệp Linh Sương vừa nói vừa dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lướt qua đôi môi đỏ mọng khẽ run, thấy ngón tay dính màu son liền hỏi "Chậc chậc, uyển quý tần ngươi lại vẫn dùng màu son đỏ tươi này, cũng không biết là bôi cho ai xem."
Trong Thương loan điện, Đại Yến Đế đang cúi đầu phê duyệt tấu chương nghe vậy khẽ nheo mắt, thịnh nộ.



"Ngươi lặp lại lần nữa." Đại Yến Đế lạnh lùng nói.



Lý Phúc Thăng khom lưng thật thấp, lại lặp lại một lần nữa, nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, những chủ quản sự lãnh cung mấy hôm trước có bẩm báo, Lãnh Nguyệt điện Uyển quý tần đã điên rồi, trong miệng nàng lại luôn luôn thì thào, nói là cái gì mà tiên Hoàng hậu hiện hồn lấy mạng nàng ta, còn khóc lóc xin tiên Hoàng hậu tha mạng, trên trán do dập đầu mà máu chảy ròng ròng, bộ dáng vô cùng thê thảm. Càng phiền toái hơn chính là, lời của nàng khiến cho cả hậu cung người người thấp thỏm lo âu."



Đại Yến Đế trầm mặt, giọng nói băng hàn tận xương, "Sống như vậy cũng thống khổ. Lý Phúc Thăng, ngươi liền cho nàng đi thống khoái thôi."



"Nô tài lĩnh mệnh." Lý Phúc Thăng khom lưng rồi hành lễ cáo lui, cùng Đại Yến Đế cũng chỉ một vẻ mặt lạnh như băng. Chuyện như vậy hắn làm vô cùng thuận buồm xuôi gió, cũng sẽ không có một ít thương cảm nào.



Cứ như vậy, hôm sau lại truyền ra tin tức của Uyển quý tần, tổng quản thái giám bên cạnh Hoàng thượng đã tự mình mang theo vài tùy tùng hướng Lãnh Nguyệt điện mà đi. Một ly rượu độc, Uyển quý tần đã từng nhận được ngàn vạn sủng ái cuối cùng cũng chỉ hương tiêu ngọc vẫn tại Lãnh Nguyệt điện, từ nay về sau trên đời không còn người này nữa, cảnh tượng ngày ấy cũng biến mất không còn gì.



Nghe tin Uyển quý tần đã chết, các phi tần khác cũng thêm vài phần lo sợ mà hoảng loạn.



Lúc Nghe được tin Uyển quý tần được ban chết, Diệp Linh Sương đang cùng Vân Kiều và vài người nha hoàn khác ở trong viện phơi hoa nhài đã hái không lâu. Diệp Linh Sương cười nhạt một tiếng, cũng không nhiều lời, chỉ là vài đóa hoa nhài cầm trong tay bị nghiền nát ném ra ngoài, lại rơi đúng cạnh chân. Dừng lại trong chốc lát, Diệp Linh Sương đem nhiệm vụ phơi hoa giao cho mấy người Mặc Nguyệt, chính mình lại lẻ bóng trở lại trắc điện.



Tấm lưng kia dáng vẻ thướt tha mềm mại bao nhiêu, lại làm cho Triệu quý nhân trong lúc vô tình quét mắt phải đánh giá thêm.



Tác giả có lời muốn nói: đánh máu gà-ing...