Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 55 : Bất nhân bất nghĩa

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Editor: Chiêu tần



Beta: Tâm Quý tần



Quan Tiệp dư vốn mong chờ tin tức Hinh quý tần bị xử phạt, thế mà lại đợi được một tin tức chấn động khác: Hiền phi bị biếm thành ngũ phẩm Sung nghi. Tin này so với bất cứ điều gì cũng đều đáng ăn mừng cả. Không nghĩ tới bình thường nàng ta đều là một bộ dáng đoan trang hiền thục, nay cũng rơi vào trường hợp này, thật sảng khoái biết bao nhiêu.



Vốn định đi Đan Nguyệt cung xem bộ dáng đắc ý của Kỳ quý phi, nhưng lại nghĩ tới những chuyện phiền lòng dạo gần đây, Quan Tiệp dư cũng từ bỏ ý định đó. Lần này Hiền phi bị rơi đài, người cao hứng nhất không ai ngoài Kỳ quý phi, đối với nàng mà nói, cũng chẳng có thay đổi nhiều, chỉ là cây đại thụ ấy to hơn chút mà thôi. Nàng cùng Kỳ quý phi không thân cũng chẳng quen nhiều, ai biết nàng ta có chịu bảo vệ nàng hay không? Chuyện Hiền phi vừa xảy ra, các phi tần dưới trướng nàng ta còn không phải cụp đuôi mà sống, cả ngày ở trong điện không ra hay sao? Cổ nhân nói: Ở lâu mới biết lòng người, nhưng với những nữ nhân trong chốn hậu cung này, lòng người rất sâu dù ở lâu cũng khó mà đoán được.



Nay, chuyện sảy thai của An mỹ nhân vẫn còn đó, Hoàng Thượng lại không tỏ rõ thái độ, Kỳ quý phi đương nhiên không dám tự ý quyết định. Nếu như xem việc này như một chuyện ngoài ý muốn thì cũng tốt, nhưng hình như Hoàng Thượng lại không nghĩ như vậy, chúng tần phi đương nhiên không dám nhiều lời.



------------------------------------



Sườn điện Trường Nhạc cung



Diệp Linh Sương nhàn nhã nằm trên nhuyễn tháp, còn cầm một quyển y thuật, lật xem.



"Nương nương, người uống một ngụm trà đi." Mặc Nguyệt cầm một chén trà nóng mới pha, đặt lên cái bàn nhỏ cạnh nhuyễn tháp.



"Mặc Nguyệt, ta nghĩ có chút chuyện ngươi cần phải biết." Diệp Linh Sương không nhận chén trà đó, gấp quyển sách lại, đặt kế bên, thản nhiên cúi đầu nhìn nàng ta.



Nghe nói thế, cả người Mặc Nguyệt cứng lại, gắt gao cúi đầu.



"Ngươi chớ cho rằng, chuyện này Hoàng Thượng không xử phạt, tức là đã bình yên trôi qua. Nếu không may mắn, hẳn ta không còn ngồi được ở đây nói chuyện với ngươi." Nói xong lời này, thần sắc nàng hết sức nghiêm khắc.



Mặc Nguyệt sợ đến nỗi quỳ cả trên mặt đất, dập đầu: "Nương nương, nô tỳ biết sai rồi, nương nương tha tội."




Vốn đang cúi đầu bàng quang, Cẩm Ngọc ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm nàng ta, như không thể tin được: "Nương nương, ngài không cần nô tỳ hay sao? Nô tỳ đã vì ngài mà làm nhiều việc như vậy mà, nương nương!"



Hiền phi chỉ liếc nàng ta một cái, ánh mắt lạnh như băng. Cẩm Vũ và Tiểu Lộ Tử đã theo nàng ba năm, cũng quen thuộc nhất, còn Cẩm Ngọc thì chỉ mới một năm, bên trọng bên khinh, cái này thì nàng vẫn biết.



Thấy Hiền phi thờ ơ, Cẩm Ngọc không thể tin nối, mở to hai mắt, không, nhất định không phải như thế, nương nương sao có thể đối xử với nàng như vậy?



"Nếu Mạnh Sung nghi đã lựa chọn xong rồi, vậy những người còn lại đi theo Tạp gia, nếu cố ý chần chừ, kéo dài, đừng trách sao Tạp gia lại không hạ thủ lưu tình." Lâm công công nhìn bao quát mọi người một lần, nói.



Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng không ai dám chọc vị Sát tinh này, đành phải ngoan ngoãn, quy củ mà theo sau.



"Nương nương, nô tỳ cầu xin người, xin người lưu Cẩm Ngọc lại đi, nương nương!" Cẩm Ngọc khẩn cầu, nàng không cam lòng, tuy nói nàng chỉ theo Hiền phi được một năm, nhưng những chuyện nàng làm so với Cẩm Vũ và Tiểu Lộ Tử cũng không ít hơn mà, vì sao lại như vậy?!



Hiền phi hơi nghiêng người, quay đi, làm như không thấy, hôm nay nàng ta còn khó bảo toàn bản thân, hơi sức đâu mà lo cho một tên nô tài.



"Tiểu An Tử, còn không kéo nàng ta đi!" Lâm công công chán ghét liếc nàng ta một cái, ra lệnh với Tiểu An Tử đang đi phía sau.



Nghe lời này, Tiểu An Tử lập tức bước lên, kéo Cẩm Ngọc đi.



Cẩm Ngọc vừa khóc vừa nói: "Tiểu An Tử, ngày thường quan hệ của hai chúng ta cũng không tệ, ngươi có thể giúp ta van cầu Lâm công công, xin hắn không cần bắt ta đi được hay không?"



Tiểu An Tử cả kinh, nhìn về phía Lâm công công một cái, thấy hắn hơi nhíu mi, liền cảm thấy không ổn, liền hung hăng áp giải Cẩm Ngọc ra khỏi điện.



Cẩm Ngọc liên tục quay đầu nhìn về cửa điện, trong mắt lại tràn đầy hận ý: Hiền phi, ngươi đã bất nhân, đừng trách tại sao ta bất nghĩa. Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ bỏ qua việc này.