Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 56 : Lời khai của Cẩm Ngọc

Ngày đăng: 17:16 30/04/20


Edit: Jia Thường Tại



Beta: Hy Thục Dung



Trong buổi thượng triều ngày thứ ba từ lúc Mạnh Thế Tuyệt bị tống giam vào ngục, Đại Yến Đế đã tuyên bố quyết định xử phạt hắn ta: cách chức tướng quân thống lĩnh đại nội thị vệ, sung công toàn bộ tài sản và lưu đày hắn đến biên quan cả đời không được trở về.



Mọi người đều hiểu rõ, hành động này của Đại Yến Đế chính là giết gà dọa khỉ, làm cho những người mang lòng dạ xấu xa nhìn xem mà tự hiểu. Có lẽ Đại Yến Đế cũng không muốn tuyệt tình đến như vậy. Nhưng với những tội trạng và chứng cứ phạm tội của Mạnh Thế Tuyệt mà Cổ Mặc Ngân đưa ra trước mặt mọi người hoàn toàn đủ để muốn mạng của Mạnh Thế Tuyệt.



---



Bởi vì trước đây mỗi ngày phi tần đều phải tới thỉnh an cho nên Mạnh Sung nghi thức dậy sớm theo thói quen. Lúc này nàng đã ngồi sẵn trên ghế dựa, trong lòng cảm khái, trước kia khách đến đầy nhà còn bây giờ... lại thật vắng lặng. Mạnh Sung nghi không khỏi cười lạnh một tiếng, một đám người chỉ biết gió chiều nào theo chiều nấy. Hừ! Cứ chờ đó!, sau này nàng nhất định làm cho bọn họ đẹp mặt! Đang lúc Mạnh Sung nghi nghiến răng nghiến lợi, Cẩm Vũ vội vội vàng vàng chạy vào.



"Nương nương, không tốt! Hoàng Thượng muốn lưu đày đại nhân đến biên quan!" Giọng Cẩm Vũ hơi run nói. Bây giờ, chủ tử thật sự không còn gì để dựa vào nữa rồi, trước kia đắc tội với rất nhiều người, ngày sau không biết sẽ gian nan đến thế nào đây.



Mạnh Sung nghi giật mình khiếp sợ, hai mắt trừng lớn: "Cẩm Vũ, ngươi vừa nói cái gì? Phụ thân ta bị làm sao?"



Cẩm Vũ nơm nớp lo sợ kể lại tin mình nghe ngóng được. Mạnh Sung nghi vừa nghe xong, hai mắt trợn trắng, ngất đi. Cẩm Vũ kinh hãi, lập tức kêu Tiểu Lộ Tử đi gọi thái y. Không may, hôm nay người hiền lành nhất - Tiết lão thái y lại không có ở Thái Y Viện, còn những thái y khác nghe là Mạnh Sung nghi té xỉu, vội nói chính mình bận rộn không thể đi qua, chỉ hỏi vài câu tình hình ra sao liền viết phương thuốc đưa cho. Tiếp theo một đường đi lấy thuốc, Tiểu Lộ Tử cũng gặp không ít khó khăn. Nếu không phải bình thường cung nữ, thái giám của Lưu Vân cung luôn kiêu căng, ngạo mạn, không xem ai ra gì, hiện giờ làm sao có thể bị những đãi ngộ như thế này.



Đến lúc Tiểu Lộ Tử trở về, Mạnh Sung nghi đã tỉnh, ánh mắt dại ra. Sau đó nàng đột nhiên ngồi dậy, trầm giọng nói: "Cẩm Vũ, ngươi đi theo ta một chuyến đến Thương Loan điện."



Cẩm Vũ vừa nghe xong lời này lập tức quỳ gối trên mặt đất, khẩn cầu nói: "Nương nương, bây giờ Hoàng Thượng đang nổi trận lôi đình, người đi gặp Hoàng Thượng lúc này chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa mà thôi. Nô tỳ xin nương nương hãy suy nghĩ lại!"




"Đúng, mà cũng không đúng." Diệp Linh Sương cười nghịch ngợm, ngữ khí nhẹ nhàng, làm cho người nghe cảm thấy thư thái.



Thân mình mới vừa rồi còn căng chặt của Đại Yến Đế lập tức mềm xuống, duỗi tay ôm nàng vào ngực, vuốt ve gương mặt trơn mịn, cười nhẹ nói: "Cái gì gọi là đúng, cái gì gọi là không đúng?".



Diệp Linh Sương cười khẽ, giơ tay ra, đem bàn tay mình đặt lên mu bàn tay rộng lớn của hắn, nhìn thẳng đôi con ngươi sâu thẳm không thấy đáy kia, thần sắc nghiêm túc: "Tần thiếp rất nhớ Hoàng Thượng, luôn ngóng trông ngài có thể đến thăm tần thiếp nhiều hơn. Nhưng tần thiếp biết, Hoàng Thượng có rất nhiều việc phải làm, trên triều đình cũng còn nhiều việc cần Hoàng Thượng xử lý. Nghĩ như vậy, tần thiếp lại không muốn Hoàng Thượng thường xuyên đến."



Đại Yến Đế nhìn đôi mắt trong suốt lộng lẫy như sao trời của nàng, than nhẹ một tiếng, đem mặt chôn vào cổ nàng, tham lam ngửi lấy làn hương thanh mát kia, nỉ non: "Mỗi khi trẫm đến nơi này của ái phi, cho dù tâm tình không vui đến mấy cũng đều cảm thấy khá hơn rất nhiều."



Diệp Linh Sương liếc xéo người nam nhân đang chôn mặt trong cổ mình, hơi rũ mắt, khóe miệng nhẹ cong, duỗi tay vòng qua cổ hắn."Khó khăn lắm Hoàng Thượng mới tới chỗ tần thiếp một chuyến, vốn không nên nói những lời không vui. Nhưng hôm qua tần thiếp có biết một chuyện, tần thiếp đã suy nghĩ rất lâu, tần thiếp cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói với ngài việc này."



Đại Yến Đế nghe thanh âm mềm nhẹ của nàng, chậm rãi ngẩng đầu, thoải mái dựa lưng vào ghế, xoa đầu nàng, cười nói, "Về sau nàng có chuyện gì cứ nói thẳng ra, không cần giữ mãi trong lòng. Khó trách lúc trẫm tiến vào, nhìn thấy ái phi có vẻ u sầu."



Diệp Linh Sương hơi mím môi, dừng một lát, mới nói: "Hôm qua, Mặc Nguyệt đi Thượng Y Cục vô tình đụng phải cung nữ Cẩm Ngọc trước kia từng hầu hạ bên người Hiền phi. Việc này vốn dĩ cũng không có vấn đề gì, nhưng mà Cẩm Ngọc lại nói với Mặc Nguyệt rằng có chuyện rất quan trọng cần phải trực tiếp gặp mặt tần thiếp mới nói được. Nha đầu Mặc Nguyệt kia cũng là tâm tư đơn thuần, cả tin, liền mang theo Cẩm Ngọc trở về Trường Nhạc cung, sau lại...... sau lại Cẩm Ngọc nói......" Diệp Linh Sương kể lại chuyện Hiền Phi thiết kế để An Mỹ nhân sảy thai như thế nào, làm sao giá họa cho chính mình, lại như thế nào còn liên lụy đến Cúc Phi, không thêm bớt bất cứ chi tiết nào.



Diệp Linh Sương thấy Đại Yến Đế mân chặt môi mỏng, trầm mặc không nói, thấp giọng: "Lúc tần thiếp nghe xong cũng rất khiếp sợ, cảm thấy có lẽ trong lòng Cẩm Ngọc oán hận Hiền Phi nên mới cố ý bịa đặt nói dối nhằm vu hãm Hiền Phi. Cả đêm qua tần thiếp trằn trọc, suy nghĩ việc này hồi lâu, tần thiếp vẫn thấy tốt nhất là nói cho Hoàng Thượng biết, mọi chuyện đều do Hoàng Thượng định đoạt."



Khóe miệng Đại Yến Đế hơi nhếch, cúi đầu hôn nàng một cái: "Ái phi hãy nghỉ ngơi cho tốt, trẫm còn có một số việc phải đi xử lí." Dứt lời, liền rời khỏi Trường Nhạc cung.



Diệp Linh Sương nhìn hắn từng bước rời khỏi, khuôn mặt lạnh nhạt, không biểu tình.