Nhật Ký Xoay Người Ở Hậu Cung

Chương 9 : Tâm tư Hoàng Thượng

Ngày đăng: 17:15 30/04/20


Edit: Như Sung Dung



Beta: Nguyên Chiêu Nghi



Diệp Linh Sương nhìn đám thái giám cung nữ đứng sau lưng Lý Phúc Thăng, cực kì kinh ngạc, hết lần này đến lần khác xác nhận lại, "Lý công công, Hoàng Thượng thật là để cho ta lựa chọn vài cái nô tài hầu hạ bên người sao?"



Nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì quá mức kinh ngạc mà đỏ ửng, Lý Phúc Thăng gật đầu cười nói: "Đúng là như vậy, Diệp phân nghi yên tâm lựa chọn, nhìn người nào vừa ý liền giữ lại Thúy Hà điện, về sau đều nghe theo sự sắp đặt của Diệp phân nghi."



Diệp Linh Sương hai mắt sáng ngời, hưng phấn cực kì. Đảo quanh đám người kia hai vòng, cuối cùng vẫn là vẻ mặt buồn rầu nhìn Lý Phúc Thăng, "Lý công công, ta coi ai cũng không tệ, không bằng ngươi giúp ta tuyển vài cái nô tài đi."



Lý Phúc Thăng nhìn bộ dạng lúc nãy của nàng, ngay từ đầu đã đoán được kết quả, liền cười đáp: "Nếu Diệp phân nghi muốn nô tài chọn, vậy nô tài cung kính không bằng tuân mệnh."



Lý Phúc Thăng là người khôn khéo, để cho hắn chọn người đương nhiên là không có vấn đề gì. Đại Yến Đế biết hắn là người hiểu biết, nên mới để hắn giúp Diệp Linh Sương chọn người. Nhìn qua đám người kia một lần, Lý Phúc Thăng cuối cùng chọn được hai cung nữ và hai thái giám.



"Đa tạ Lý công công, mấy người này nhìn cũng không tệ." Diệp Linh Sương vội vàng nói tạ.



"Đây là chuyện nô tài nên làm, Diệp phân nghi không cần phải khách khí." Lý Phúc Thăng cúi đầu hành lễ, liền dẫn những người còn lại rời khỏi Thúy Hà điện.



Diệp Linh Sương quét mắt qua bốn người, miễn cưỡng ngồi trở lại trên giường, "Các ngươi tên gọi là gì?" Nhìn sắc mặt Lý Phúc Thăng khi chọn người, liền biết hắn và mấy người này không có quen biết trước, cho nên không có người nào là do Hoàng thượng phái tới. Xác định điểm này, Diệp Linh Sương thở phào nhẹ nhõm. Về phần có phải là người của phi tần khác hay không, Diệp Linh Sương không có để ý nhiều, nếu là người có dã tâm, lâu ngày cũng sẽ lộ ra dấu vết.



Nghe Diệp phân nghi hỏi, mấy người liền cung kính trả lời.



"Nô tỳ là Bội Hoàn." Một tiểu nha đầu nghịch ngợm trong bốn người, vội vàng giành trả lời trước.



"Nô tỳ là Vân Kiều." Cung nữ còn lại có vẻ bình tĩnh, trong mắt không giấu không được tia khôn khéo, vừa nhìn liền biết là một người hiểu chuyện. Diệp Linh Sương không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Thấy thời gian còn sớm, Diệp Linh Sương đoán lúc này Hoàng Thượng còn đang phê duyệt tấu chương, liền bắt tay vào làm túi hương hoa sen. Lúc ban ngày Vân Kiều hái rất nhiều đem phơi nắng trong viện, hôm nay đã làm hơn phân nửa, lại phơi nắng nửa ngày, đã có thể dùng làm hương liệu. Diệp Linh Sương cười nhẹ một tiếng, nhớ tới mùi hoa sen thơm nhàn nhạt kia, trong lòng nhẹ nhàng khoan khoái không ít, đầu ngón tay chà xát sợi chỉ, chốc lát liền bắt đầu thêu hình lên túi thơm.



Diệp Linh Sương không phát hiện, Vân Kiều và Bội Hoàn vốn đang ở trong phòng lại lặng lẽ lui ra ngoài, một đôi giày màu tím thêu chỉ vàng đang từ từ đến gần.



"Ái phi thật có nhã hứng." Đại Yến Đế cười nhạt nói, trong mắt mang theo vài phần trêu tức.



Diệp Linh Sương tâm cả kinh, mũi kim đâm sai hướng, nhẹ nhàn đâm vào đầu ngón trỏ, một giọt đỏ tươi chảy xuống.



"Ái phi sao lại không cẩn thận như vậy?" Đại Yến Đế khẽ nhíu mày, đem ngón tay đang chảy máu ngậm vào trong miệng. Diệp Linh Sương sững sờ, kinh ngạc nhìn động tác của hắn, nhất thời không biết người trước mặt mình có phải là hoàng đế hay không.



"Hoàng Thượng vì sao mỗi lần đến đây đều không cho người thông báo, Hoàng Thượng còn như vậy, nô tỳ sớm muộn gì cũng bị dọa đến ngã bệnh." Diệp Linh Sương dùng ngón tay khác không bị thương chọc chọc vào lồng ngực cứng rắn của hắn, ánh mắt thẹn thùng cũng có chút oán trách.



Đại Yến Đế cười ha ha, nắm ngón tay đang tác quái kia vào lòng bàn tay, vội hỏi: "Là trẫm không đúng. Lần sau khi trẫm đi vào sẽ báo trước cho ái phi một tiếng, có được không?"



Diệp Linh Sương đỏ mặt cúi đầu không nói. Sau một khắc, thân thể đột ngột bị nâng lên, cả người bị Hoàng đế ôm vào trong lòng. "Hoàng... Hoàng Thượng, nô tỳ nhìn trời vẫn còn sớm, cho nên chưa có tắm rửa..." Diệp Linh Sương khẽ giãy giụa muốn xuống.



Đại Yến Đế ôm chặt Diệp Linh Sương, không có dự định buông tay, cười nói: "Không sao, trẫm và ái phi cùng nhau tắm rửa." Ánh mắt Đại Yến Đế dừng trên cây trâm hồ điệp trên đầu Diệp Linh Sương, lông mày thoáng nhíu lại: "Cây trâm này quá tục, về sau đừng cài nữa."



Diệp Linh Sương chu mỏ một cái, "Kỳ thật nô tỳ cũng không muốn cài, nhưng mà hôm nay Hoàng Thượng đến, nô tỳ muốn cho Hoàng thượng xem một chút. Nếu Hoàng Thượng thích, nô tỳ sẽ càu nó mỗi ngày, Hoàng Thượng không thích nô tỳ sẽ không cài nó nữa."



Nhìn cây trâm kia, Đại Yến Đế theo lời Lý Phúc Thăng liền biết đó là cây trâm hoa hồ điệp của ai tặng. Nhớ tới bộ dáng ung dung hoa quý của Đức phi, Đại Yến Đế liền đưa tay gỡ cây trâm đó xuống, thuận tay ném qua một bên.



"Hoàng Thượng không nên tức giận." Diệp Linh Sương vội vàng nịnh nọt, đưa tay lên chỉ vành tai của mình, cười nói: "Nô tỳ thích nhất là cái này."