Nhật Lệ

Chương 71 :

Ngày đăng: 09:24 18/04/20


Gần đây tôi hay nghĩ về Sói Tuyết. Trước kia, có những khoảng thời gian chúng tôi không ở cạnh nhau nhưng vẫn rất an tâm rằng sẽ đến ngày hội tụ. Còn tình cảnh bây giờ đã khác. Tôi biết nó không thể trở về bên tôi được nữa, thường xuyên cảm thấy hối hận về quyết định bồng bột đưa ra. Đáng lẽ tôi nên ích kỷ thêm một chút, kiên định giữ nó ở cạnh khi mà tuổi thọ của nó rất dài còn của tôi thì ngắn ngủi. Nhưng tôi hiểu, đôi lúc nó nhớ nhà, nhớ đồng loại, nhớ nới nó rời khỏi nhưng không biết đường quay về. Chắc hẳn nó sẽ rất vui nếu được sống ở Tuyết Sơn một lần nữa. Thế cũng tốt, dù sao đấy cũng là môi trường nó quen thuộc, chỉ cần thi thoảng nhớ tới tôi đôi chút là được rồi.



Bên ngoài trời đang dần hửng sáng. Tia nắng đầu ngày trườn trên phiến lá xanh mướt bừng lên màu sức sống. Thứ ánh sáng rực rỡ ấy tôi không thể chạm tới, chỉ đành ngắm nhìn qua ô cửa luôn rộng mở, trong đầu tự hỏi, tình cảnh này rốt cuộc còn tiếp diễn bao lâu. Tất nhiên, chẳng ai muốn sống một cuộc đời vô nghĩa cả.



Bỗng dưới chân hơi nhột. Tôi giật mình cúi đầu nhìn xuống, trông thấy bóng trắng quen thuộc thì hết sức kinh ngạc, cứ ngỡ mình hoa mắt. Sói Tuyết giơ chân trước cào nhẹ đuôi váy tôi để thu hút sự chú ý. Tôi mừng rỡ ôm ngang người nó, áp má vào bộ lông mượt, buột miệng hỏi.



“Sao nó còn ở đây?”



Nhật Vũ đứng cách chúng tôi vài bước chân, hờ hững trả lời. “Nó muốn đi tìm ngươi.”



Cánh tay tôi siết chặt hơn, cảm thấy người nó thật ấm áp như trước giờ vẫn thế.



“Ta biết. Mi nhất định không bỏ lại ta.” Tôi lẩm bẩm với nó.



Nhật Vũ đứng một bên quan sát, cất giọng châm chọc. “Nó đương nhiên không có lý do để bỏ ngươi, vì ngươi chưa từng đối xử tệ với nó, cũng không lừa dối hay lợi dụng.”



Tôi hiểu hắn đang ám chỉ điều gì. Cảnh tượng hôm ấy vô thức trở lại theo dòng hồi tưởng, cùng với thanh kiếm nhuốm máu và ánh nhìn vỡ vụn. Tôi muốn hỏi hắn cớ gì giúp tôi đỡ nhát kiếm đó. Nếu đã hận tôi thì sao không để tôi chết đi. Mà nếu đã cứu tôi thì sao lại giam tôi vào Thuỷ Tinh Tháp rồi tước đoạt năng lực phép thuật. Đến tột cùng hắn muốn tôi phải thế nào? Sống không bằng chết ư?



Cắn răng cúi thấp đầu, tôi cố gắng giữ giọng điệu như bình thường. “Ngài đi đi. Ta muốn ở một mình với nó.”



Sói Tuyết hơi cựa quậy, đảo mắt quan sát tôi vẻ lo lắng rồi thè lưỡi liếm lên mu bàn tay an ủi. Không gian nhất thời chìm vào khoảng lặng. Dường như có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng nói chuyện văng vẳng và lá khô lạo xạo truyền đến từ khuôn viên cách đấy không xa. Tôi vuốt lông Sói Tuyết một cách máy móc và vô thức. Mãi sau mới nghe tiếng bước chân rơi trên mặt đất nặng nề, xa dần rồi biến mất hẳn.



Mấy ngày tiếp theo hắn không tới.




“Rốt cuộc ngài muốn thế nào? Lúc trước ngài ném ta vào Thủy Tinh Tháp chẳng phải vì muốn ta chết dần chết mòn trong đó ư? Nếu Công chúa không xuất hiện, có lẽ ta đã biến thành cái xác thối nát từ lâu. Bây giờ ta một lần nữa nằm trong tay ngài, làm một kẻ yếu ớt không có năng lực phép thuật, có thể bị hành hạ, trừng phạt, nhưng nhất định sẽ không để ngài tuỳ ý làm nhục."



Tôi vừa nói vừa mau chóng đứng dậy, cùng Nhật Vũ mặt đối mặt, lấy trong túi Càn Khôn thanh đoản kiếm dứt khoát nhét vào lòng bàn tay hắn.



“Nhát kiếm khi trước là ngài tự mình đỡ thay ta. Nếu hối hận thì giết ta đi. Giữa chúng ta không ai nợ ai.”



Thế rồi tôi bình thản đứng yên, cánh tay buông thõng xuống. Ánh mắt tỏ ra hờ hững cố che giấu trái tim đang hối hả đập thình thịch trong lồng ngực.



Các khớp tay hắn siết chặt chuôi kiếm đến trắng bệch, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay. Hắn gằn từng tiếng giận dữ.



“Đừng khiêu khích sự nhẫn nại của ta."



Tôi vẫn nhắm mắt không dao động, ngoan cố tới mức ngu xuẩn. Có trời mới biết thật ra trong lòng tôi đang căng thẳng cỡ nào.



Tay hắn đột ngột vung lên. Thanh kiếm phi ngược về phía sau đâm vào bình hoa góc phòng tạo nên tiếng động thật lớn. Những mảnh vỡ bắn tung tóe trên nền nhà báo hiệu một kết thúc tan nát.



Khoảng lặng bao trùm hai chúng tôi, đóng băng trong quãng chết. Bên tai chợt vang lên câu nói của hắn, đầy trào phúng, đầy châm chọc.



"Bất kể ta cố gắng thế nào cũng không giữ được trái tim nàng."



Lúc tôi mở mắt ra, trước mặt chỉ còn là vùng không gian trống trải, mờ mịt.