Nhật Lệ

Chương 72 :

Ngày đăng: 09:24 18/04/20


Những tưởng biệt năng vĩnh viễn không trở lại, nào ngờ có một hôm, suy nghĩ của hầu gái bên ngoài bỗng nhiên lọt vào đầu khiến tôi giật mình nghi ngờ mình bị hoang tưởng. Cẩn thận tập trung nghe ngóng, quả thực không hề có tiếng nói chuyện hay âm thanh. Tôi vui mừng tới mức luống cuống, vội vã kiểm tra nguồn linh lực trong cơ thể. 



Thật kì diệu! Nó đã xuất hiện.



Hoá ra Nhật Vũ không sai người huỷ bỏ năng lực phép thuật của tôi mà chỉ tạm thời phong ấn linh lực.



Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập thu hút sự chú ý. Công chúa Lệ Vy một mình bước vào phòng, ánh mắt liếc qua tôi đầy phức tạp. Tôi bất chấp địa vị hay nghi thức, hấp tấp lao về phía nàng hỏi thẳng.



"Linh lực của ta chỉ bị tạm khoá thôi đúng không? Ta vốn tưởng Quốc vương muốn biến mình thành người Vô linh."



Nàng thản nhiên ngồi phịch xuống ghế bắt chéo chân, tay chống lên bàn nghiêng đầu trả lời.



"Huỷ bỏ toàn bộ linh lực của người khác đâu phải chuyện dễ dàng, ngươi đương nhiên chỉ bị kiểm soát pháp lực trong một khoảng thời gian. Hơn nữa, đây cũng không phải mệnh lệnh của Quốc vương mà là đề nghị của Thuỳ Vân. Vì nàng không tin tưởng ngươi, sợ ngươi làm hại ngài."



"Vậy tại sao hắn không giải thích khi biết ta hiểu lầm?"



Nàng cau mày vỗ trán đầy vẻ bất lực.



"Còn không phải bởi nội tâm mâu thuẫn, trong ngoài bất nhất sao. Anh ấy không thể tha thứ cho ngươi dễ dàng, muốn trừng phạt ngươi, hả hê khi thấy ngươi suy sụp vì tưởng mất đi năng lực phép thuật nhưng đồng thời cũng bức bối khi cả hai mỗi lúc một xa cách. Tương tự với việc nhốt ngươi ở Không Gian Vô Tận, nửa muốn ngươi chịu dằn vặt, nửa đau lòng sợ ngươi bị tổn thương. Sức khoẻ chưa bình phục mà ngày nào cũng chạy vào trong đó dùng phép thuật ngăn cản ảnh hưởng của pháp trận, bảo vệ trí óc ngươi khỏi bị nhiễu loạn. Đây cũng chính là lý do tại sao ta quyết định thả ngươi, không phải vì ngươi, mà là vì Quốc vương."



Ngừng lại giây lát, nàng nói tiếp. "Cùng là người ngoài cuộc nhưng cách nhìn nhận của ta khác với Thuỳ Vân. Ta tin rằng tình cảm của ngươi dành cho Quốc vương là chân thật. Có điều, hai người các ngươi chẳng khác nào hai quả trứng, cố dùng lớp vỏ cứng để che đậy sự yếu mềm bên trong. Đập vào nhau chỉ khiến tất cả cùng tan vỡ. Bất kể giữa hai bên tồn tại khúc mắc gì, nhất định phải có một bên cúi đầu làm hoà trước. Đừng để cái tôi quá lớn dẫn đến chia lìa."



Đảo mắt về phía đám hầu gái đứng canh ngoài cửa, nàng nghiêm nghị hạ lệnh. "Từ giờ tiểu thư có thể tự do ra vào Phượng Nghi đài. Các ngươi hãy hầu hạ nàng cho cẩn thận."



Bọn họ lập tức cúi đầu tuân lệnh. Tới tận lúc Công chúa rời đi, tôi vẫn trầm mặc suy nghĩ về lời nói của nàng.
“Ngài đến đây từ bao giờ?”



“Từ lúc tên kia đặt chân vào căn phòng này.”



Phải rồi, sao tôi có thể quên phép Tàng hình của hắn lợi hại tới mức nào. Nhớ lại tình cảnh khi nãy nhất thời cảm thấy bối rối. Tôi chẳng dám ngẩng đầu đối diện Nhật Vũ, chỉ cảm giác ánh mắt hắn chăm chú dán trên người mình, trong lòng như bừng lên ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt. Có rất nhiều điều muốn nói nhưng đột nhiên không biết diễn đạt ra sao, đành để bầu không khí từ từ chìm vào trạng thái ngượng ngập.



Thế rồi cổ tay đột nhiên bị hắn nắm lấy, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.



“Ta sẽ thu hồi mệnh lệnh giam giữ. Từ giờ nàng có thể tự do rời khỏi đây, đến bất cứ nơi nào mà nàng muốn.”



Kế tiếp hắn buông tay tôi ra. Trái tim tưởng chừng theo đó rơi mất một nhịp. Tôi hơi hoảng loạn khi không nhận biết bất cứ sắc thái nào trong lời nói ấy, càng không hiểu hắn đang nghĩ gì. Ngón tay giơ lên định chạm vào hắn nhưng rồi lại rụt rè hạ xuống. Tôi thấp giọng nói thật khẽ.



“Ta không đi đâu cả. Ta chỉ muốn ở cạnh chàng. Chàng ở đâu, ta liền ở đó.”



Vừa nói hết câu, cánh tay đã bị hắn túm chặt kéo giật lại. Bàn tay khác đặt trên eo tôi để hai người ép sát vào nhau gần như không kẽ hở. Thân thể tôi cứng đờ trong giây lát, sau dần dần thả lỏng, mi mắt chầm chậm khép hờ. Cảm nhận hắn hôn lên tóc tôi thật dịu dàng. Ngay lúc này đây mọi ngôn từ đều trở nên không cần thiết, như thể chỉ cần chạm vào đối phương đã đủ để hiểu rõ tâm tình.



Có lẽ, hiểu lầm hay xa cách dạy chúng tôi phải biết trân trọng nhau.



Dạ minh châu biến mất trả lại gian phòng tối đen như mực. Tôi ngả lưng nằm xuống giường, vắt tay lên trán suy nghĩ về mấy chuyện xảy ra gần đây. Tôi tưởng mình sẽ trằn trọc không ngủ được và duy trì tình cảnh này suốt đêm, ai ngờ sự mệt mỏi kéo tôi thiếp đi lúc nào chẳng hay. Giấc ngủ chập chờn không sâu lắm. Giữa lúc mơ màng, tôi cảm giác được thứ gì đó chạm vào má mình, mềm và có độ ấm. Thật giống như ngón tay của ai đó.



Khi tôi giãy dụa thức tỉnh từ cơn mê bất định, hửng đông đã lấp ló ngoài cửa sổ. Ánh sáng tinh khiết và êm dịu rưới qua lớp rèm mỏng phủ lên bóng người an tĩnh ngồi bên giường, không biết từ bao giờ và đã qua bao lâu. Hắn bất động ngồi đấy với vẻ kiên trì vô hạn. 



Trông thấy người trước mắt, trong tim liền một khắc thanh bình.