Nhật Lệ
Chương 78 :
Ngày đăng: 09:24 18/04/20
Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang bị giam trong một căn phòng kín ngập tràn thứ ánh sáng màu lam ma mị. Chúng phát ra từ những ngọn đuốc đang cháy treo trên bốn góc tường. Đốm lửa tí tách sáng rực trong gam màu lạnh lẽo. Tay chân tôi đều bị ghim lại bằng khóa sắt, đứng trong tư thế chữ thập. Đối diện tầm nhìn là bức tường đá trống trơn và phía bên phải có một bóng người.
Tôi cố gắng hồi phục ý thức trong cái đầu đang váng vất, nheo mắt rồi mở to nhìn kỹ. Cái bóng chầm chậm bước lại gần. Chiếc mặt nạ hắt sáng lộ ra đồng tử màu xanh sâu thẳm như đáy biển tĩnh mịch. Chẳng mấy chốc hắn đã đứng trước mặt tôi, nghiêng đầu quan sát vẻ thích thú. Nỗi sợ hãi tựa làn khói đen len lỏi khắp cơ thể khi tôi phát hiện linh lực của mình đang bị giam giữ. Tên thủ lĩnh cảm nhận được điều đó, và đôi mắt hắn híp lại cho thấy một nụ cười khoái trá. Tôi căng thẳng không biết hắn sắp giở trò gì.
Thế rồi chiếc roi dài xuất hiện trong lòng bàn tay trắng nhợt. Hắn đột ngột vung lên quất mạnh vào người tôi, đem đến sự đau đớn cuộn trào trong nháy mắt. Tôi giật mình thét lên. Cánh tay hắn vụt liên tiếp như một con quái vật vô cảm, không lời giải thích, không chút phản hồi. Thiếu đi sự bảo vệ của linh lực, cơn đau ngày càng rõ rệt. Tiếng kêu hòa lẫn âm thanh ma sát được phóng đại giữa không gian yên ắng tới nghẹt thở.
Tôi nhắm chặt mắt, cảm nhận mỗi ngọn roi vụt qua chẳng khác nào lưỡi dao sắc lẻm cứa vào da thịt. Thoáng chốc đã in đầy vết xước lên chiếc váy lụa, biến nó thành tấm giẻ nhàu nát rẻ tiền. Vết máu dần xuất hiện và từ từ lan ra, dưới ánh sáng xanh nhuộm một gam màu dị hợm, bám vào ngọn roi đặc quánh. Tôi kiệt sức gục đầu xuống. Tên thủ lĩnh rốt cuộc cũng chịu ngừng tay. Ngọn roi trượt vệt dài trên mặt đất và ánh mắt hắn sáng lên như kẻ sát nhân biến thái hào hứng chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.
Hắn ghé sát vào tai tôi thì thầm. "Ngươi nên kêu to thêm chút nữa."
Giọng nói của hắn thô ráp tựa lưỡi dao lam mỏng tang rê nhẹ trên mặt giấy, chứa đầy hàm ý. Nhưng tôi vẫn chưa biết hắn có mục đích gì.
Rồi hắn lùi ra sau, chiếc roi chuyển động linh hoạt trong lòng bàn tay tiếp tục hành vi tra tấn. Cơn đau nhói lên từng cơn khiến tôi nảy sinh mong ước kỳ quái, thà rằng thân thể này không phải của mình. Tên thủ lĩnh thật biết lựa chọn. Sự tra tấn dai dẳng là thứ mà tôi ghét nhất.
Mi mắt cụp xuống nên tôi không phát hiện bức trường đối diện xảy ra biến hóa từ lúc nào. Nó trong suốt tựa tấm kính khổng lồ soi rõ hai căn phòng liền kề. Ở phía bên kia, có một người vẫn luôn quan sát tôi đang rơi vào tình trạng thảm hại. Tôi hoàn toàn kinh ngạc khi ngẩng đầu bắt gặp hắn. Vạt áo choàng sạch sẽ, nguyên vẹn và nắm tay siết chặt nổi rõ gân xanh, không bị trói buộc hay chịu hình phạt. Có lẽ tôi nên thấy được an ủi vì điều đó.
Ánh mắt Nhật Huy bám trên người tôi không dao động. Khóe miệng hắn hơi mỉm cười, không phải nụ cười rạng rỡ thường thấy mà nó mang theo sự thê lương khó diễn tả, giống như hoa quỳnh nở lộng lẫy về đêm rồi đợi nắng bình minh mang đi hương sắc, chấp nhận vẻ đẹp phù du bị lụi tàn. Thoáng chốc sự hoang mang như thủy triều cuộn trào khắp tâm trí. Tôi hốt hoảng gọi tên hắn, nhưng hắn chỉ im lặng ngoảnh mặt đi, nước mắt rơi xuống liên tiếp. Viên đá trước ngực tôi nóng lên bỏng rẫy chẳng khác nào trái tim đang quằn quại giãy dụa, cố nói với tôi điều gì đó.
Thế mà tôi chẳng nghe thấy gì cả.
Tên áo trắng vẫn nhắm mắt tập trung duy trì phép thuật. Luồng sáng mạnh tới nhức nhối, khiến tôi có cảm giác mình sắp thành kẻ đui mù. Hai bên má ướt đẫm nước mắt trong sự sợ hãi vô hình. Tay chân điên cuồng giật xích sắt muốn thoát ra, mặc kệ chúng tàn nhẫn cứa vào da thịt. Ở căn phòng bên kia, không ai để ý tới tiếng gào thét của tôi, tất cả đều rơi vào trạng thái mông lung vô cảm. Cuối cùng tôi ngừng lại, tựa hồ vừa bị giáng mạnh một cái vào đầu rồi chỉ biết đứng ngây ra sững sờ.
Ngay trước mắt tôi, thân thể Nhật Huy đang chầm chậm tan biến. Không phải kiểu biến mất trong nháy mắt như thuật dịch chuyển, mà là tan biến từng phần, giống như hình nộm bằng cát bị gió thổi qua, tay, chân, đầu,... lần lượt tản mát. Tất cả những gì từng thuộc về hắn, nay biến thành dòng chảy năng lượng dung nhập vào thân thể kẻ đeo mặt nạ. Thoáng chốc ngay cả một hơi thở cũng chẳng còn.
Tôi đã chứng kiến Nhật Huy chết bằng phương thức tàn nhẫn như thế, đem bản thân mình dâng hiến cho kẻ khác, cam chịu vứt bỏ sự tôn nghiêm cuối cùng.
Mọi cảm xúc trước đó bỗng biến thành khoảng lặng trống rỗng, đột nhiên mất phương hướng, chẳng biết phải nhìn về đâu, bởi nhìn về đâu cũng không thấy hắn nữa. Hai mắt đau nhói lên từng cơn, chợt phát hiện thứ chảy ra không phải nước mắt mà toàn là máu. Máu lăn dài trên má như vết thương hoen gỉ. Sắc màu đỏ thẫm của sinh mệnh đã biến thành chết chóc, hờ hững che phủ quầng sáng nơi đáy mắt. Chỉ thấy phía trước trải dài một khoảng đen vô tận, giống như bầu trời âm u ngày tận thế, không ánh sao, không hy vọng.
Tôi nghĩ mình thật sự sắp mù.