Nhật Lệ
Chương 79 :
Ngày đăng: 09:24 18/04/20
Ai đó đang dẫn tôi đi qua những mê cung lặng gió, chạy khỏi khoảng tối phủ đầy sương, mở ra không gian sống động ngập tràn ánh nắng. Bên tai vọng lại tiếng nước chảy và côn trùng thổn thức. Tôi cảm nhận được tất cả mọi thứ nhưng không thể chạm vào bất kì thứ gì, tựa người lữ hành lướt qua vội vã, chỉ có thể giương mắt nhìn sự vật đang tiếp diễn.
Mỗi nơi tôi đến đều xuất hiện hai người bạn nhỏ, thân thuộc từ khuôn mặt đến giọng nói. Tôi bám theo bước chân của bọn họ, cùng họ nhập tâm vào từng nụ cười vui vẻ hay cái nhíu mày bất mãn. Tôi quan sát họ trưởng thành, không vẹn toàn nhưng cũng chẳng nuối tiếc. Tôi cứ đi mãi, đi tới mức không thể ngừng lại, tựa hồ hoàn toàn bị cuốn vào trong đó. Khung cảnh thật gần gũi và chân thực. Sức hút vô hình của nó bám chặt lấy tôi, khiến tôi không tài nào thoát ra nổi. Mãi cho tới khi chẳng còn gì để thấy nữa. Đột ngột ngừng lại, như một thước phim đã chiếu hết cảnh quay cuối cùng, chỉ còn màn hình tối đen trống rỗng với câu chuyện dở dang đầy hụt hẫng.
Có lẽ đây là giấc mơ dài nhất mà tôi từng trải qua.
Quá khứ được tái hiện thật đẹp đẽ. Nó vẫn bao trọn những cảm xúc trong trẻo, nguyên sơ, không bị thời gian gọt đẽo hay làm cho phai màu. Thế nhưng đoạn hồi ức tươi đẹp ấy chẳng khác nào bức tranh phong cảnh mỹ lệ, chỉ có thể nhìn ngắm, không thể quay về.
Khi tỉnh dậy, hai mắt mở ra với ánh nhìn vô hồn, đờ đẫn. Trên người đắp tấm chăn mềm mại phảng phất mùi hoa Tinh tú cầu. Công chúa Lệ Vy ngồi bên cạnh tôi, nét mặt lo lắng thoáng chuyển sang vui mừng. Nàng nói tôi đã ngủ say gần một tuần lễ. Mỗi ngày Quốc vương đều đến đây nóng lòng chờ tôi tỉnh lại. Liếc thấy nàng sắp sửa đứng dậy chạy đi báo tin, tôi lập tức bắt lấy cổ tay, hướng về nàng thận trọng hỏi.
"Những gì vừa trải qua chỉ là một giấc mơ thôi đúng không?"
Nàng nghiêng đầu nhìn tôi khó hiểu. Ngón tay tôi vẫn siết chặt, mi mắt không hề chớp.
Lệ Vy nói với vẻ ngập ngừng. "Nhật Huy đã chết. Ngươi biết chuyện này chưa?"
Các ngón tay đột ngột buông thõng ra. Mi mắt khép lại câm lặng. Tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn buồn bã của Lệ Vy vương trên người mình, hồi lâu sau mới biến mất. Tôi ngồi dậy vươn tay sờ lên cổ. Sợi dây chuyền vẫn nằm đó, gắn bó như sự an ủi hiếm hoi còn sót lại. Tôi tháo nó xuống đặt trong lòng bàn tay. Mặt đá màu xanh lam êm dịu như nụ cười của hắn. Đây là sắc màu tôi thích nhất. Và hắn đã đưa sắc màu yêu thích của tôi lên trang phục của mình, mỗi lần gặp đều như thế.
Nhật Huy từng nói mặt đá là tín vật triệu hồi. Bất cứ khi nào tôi gọi, hắn đều sẽ đến. Thẫn thờ quan sát nó hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định rỏ xuống một giọt máu rồi nhắm mắt niệm chú. Các ngón tay run rẩy khi cảm nhận nó đang từ từ nóng lên. Môi mím lại căng thẳng, cũng không rõ bản thân đang trông chờ điều gì.
Thế rồi bên tai truyền tới thanh âm khô khốc như tiếng vật thể rơi vỡ. Tôi choàng mở mắt, hoang mang nhìn trân trân vào hai mảnh đá sứt mẻ trên tay mình. Tựa hồ vừa có kẻ dùng mũi dao nhọn hoắt đâm thủng nó, để lại những vết cắt sắc lẻm. Tôi hoảng hốt đặt sợi dây chuyền xuống giường, ra sức dùng phép thuật hàn gắn. Vậy mà chẳng có gì xảy ra. Bất kể tôi truyền vào bao nhiêu linh lực hay đổi hàng loạt phương thức khác nhau, mảnh đá vỡ vẫn cứ nằm yên lạnh ngắt.
Có những thứ cần mở ra và có những thứ cần khép lại. Lời tạm biệt trước kia nay chỉ có thể là vĩnh biệt.
Người ra đi, tình ở lại.
Hoài niệm quá khứ, tình bạn trường tồn.
Tôi quay lưng đối diện với bóng người ở sau. Hắn cũng như tôi, toàn thân ướt đẫm, đứng chờ lặng lẽ tựa cái cách hắn âm thầm bám theo. Thấy tôi bước về phía mình, hắn mới mở miệng bảo.
"Về nhà thôi."
Tôi gật đầu. Ừ, chúng ta về nhà.
Trong phòng ngủ quen thuộc, Nhật Vũ dùng phép thuật hong khô quần áo và tẩy sạch bụi bẩn cho cả hai. Nhìn tôi ngoan ngoãn trèo lên giường, hắn an tâm thu lại ánh sáng của dạ minh châu, xoay người rời đi. Trước đó buông ra một câu.
"Chắc nàng không còn nhớ, hôm nay là ngày mùng bốn."
Tôi nằm nghiêng sang phải, dõi mắt ra cửa sổ đang rộng mở. Trong tầm nhìn là hoa viên rộng lớn với nhiều cây cỏ muôn hình vạn trạng. Cạnh cây tùng thơm xanh mướt chỏng chơ một khóm hồng dại. Đoá hoa trên cùng đã nở hết, bung xoè những cánh đỏ thẫm mang hương sắc bay theo đất trời. Chúng không khép lại được nữa. Màu đỏ cũng chẳng còn rực rỡ mà chuyển sang nâu sậm bên rìa, báo hiệu thời kỳ rơi rụng phân ly.
Dưới ánh trăng bạc, một cánh hoa điêu tàn.