[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 19 : Vết thương cũ

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Buổi tối, lúc ăn cơm, Lâm Hạo Phong đến phòng bếp bưng cháo dược cùng mấy thứ thức ăn nhẹ, vừa muốn bưng đến phòng Gia Luật Thanh lại bị Lãnh Tịch Chiếu vội vàng chạy tới gọi lại.



“Ngươi tại sao không đi ăn cơm a?” Lâm Hạo Phong nhìn Lãnh Tịch Chiếu chạy nhanh tới mức thở hổn hển, nhọn mi:“Chạy gấp như vậy, tìm ta có việc?”



Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, có chút do dự mở miệng:“Cái kia…… Ngươi đưa cháo cho Tử Ninh xong, thì đi xem Tây Đằng Ly đại ca đi, y vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài.”



Lâm Hạo Phong nghe vậy mặt nhăn lại, bất quá nghĩ nghĩ một hồi vẫn là đáp ứng:“Được, ngươi ở đây chờ ta một chút, ta lập tức trở lại, ta có một số việc cần hỏi ngươi.”



Đưa cháo cho Gia Luật Thanh, Lâm Hạo Phong liền đi ra ngoài, dọc theo đường đi trong lòng cũng tự hỏi, nếu theo lời tiểu ngốc tử kia nói, chính mình được Tây Đằng Ly nhớ thương ba năm sao?



“Lâm đại ca.” Thấy Lâm Hạo Phong đã trở lại, Lãnh Tịch Chiếu từ trên bậc thang đứng lên, vỗ vỗ quần áo:“Ngươi muốn hỏi ta cái gì nha?”



Lâm Hạo Phong kéo Lãnh Tịch Chiếu phi thân ngồi trên nóc nhà, vẻ mặt nghiêm túc nhìn y:“Trước kia ngươi nói chuyện của Tây Đằng Ly…… Rốt cuộc sao lại thế này?”



Lãnh Tịch Chiếu mếu máo:“Ta chính là cảm thấy Tây Đằng Ly đại ca thực thích ngươi, mấy ngày nay huynh ấy luôn hỏi ta về chuyện của ngươi, khối ngọc bội kia của ngươi y vẫn đặt dưới gối đầu làm bảo bối, mỗi lần nói đến tên ngươi đều cười hảo vui vẻ…… Ngươi cùng y rốt cuộc đã phát sinh qua chuyện gì a?”



Lâm Hạo Phong thở dài:“Ngươi có còn nhớ rõ chuyện ba năm trước đây Diệp gia trang bị diệt môn không?”



“Ân, đương nhiên nhớ rõ.” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, trong lòng hơi hơi có chút kinh ngạc, chuyện kia là do Hoa Thiên Lang cùng Lâm Hạo Dương phong bế, ngày thường sẽ không có ai dễ dàng nhắc tới.



“Lúc ấy Tây Đằng Ly cũng tham dự.” Lâm Hạo Phong đau khổ cười:“Ta cùng y quen biết nhau tám năm,y vẫn nói y gọi Chung Mạch, đến từ Tây Bắc.”



“Y là Tây Xuyên hoàng tử mà, che giấu thân phận là đương nhiên.“Lãnh Tịch Chiếu thay Tây Đằng Ly biện hộ.



“Ta cũng không trách y a.” Lâm Hạo Phong buồn cười nhìn Lãnh Tịch Chiếu:“Lúc ấy chúng ta đều còn trẻ,tính tình hiếu thắng, thời điểm vừa gặp nhau ai cũng không phục ai, luôn đánh nhau, sau lại đánh nhau nhiều liền thành bằng hữu, thường xuyên cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, uống rượu tán ngẫu, cũng coi như là tri kỷ đi.”




“Vậy là tốt rồi.” Lâm Hạo Phong thả tâm, cùng y đi đến cái bàn đặt trong tiểu viện, mặt trời trên cao toả xuống ánh chiều tà, toàn bộ màn trời đều nhiễm một màu đỏ rực rực rỡ, nhìn qua khiến tâm tình trở nên trống trải không ít.



Rượu và thức ăn rất nhanh liền được hạ nhân mang lên, Lâm Hạo Phong hạ mắt nhìn thấy, hơi có chút kinh ngạc, chân giò hun khói quét mật ong, cá nấu hạt thông, củ sen xắt lát xào, thịt kho tiêu, canh sườn hầm tam sắc, hơn nữa còn có nữ nhi hồng mười năm, khiến Lâm Hạo Phong nhớ tới những ngày còn trẻ.



Tây Đằng Ly thấy hắn có chút sửng sốt, nhịn không được nhọn mi:“Trước kia ngươi mỗi lần gọi món ăn đều gọi mấy món này, có ngốc cũng phải nhớ.”



Lâm Hạo Phong nghe vậy hướng Tây Đằng Ly cười cười, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu dùng bữa, bạn cũ gặp lại nhau, trong lòng tất nhiên là có vui mừng, nhưng lại là càng nhiều ẩn ẩn bất an, tình hình trước mắt này …… Nếu là Tây Đằng Ly thật sự thích mình, vậy mình phải làm sao bây giờ?



Một bữa cơm, hai người ăn đều đầy một bụng tâm sự, nhìn Lâm Hạo Phong ít nhìn thẳng vào mắt mình, Tây Đằng Ly âm thầm cười khổ, ba năm này chính mình cơ hồ mỗi ngày đều suy nghĩ nếu hai người có thể gặp lại, sẽ là cái cảnh tượng gì, lại không nghĩ rằng đến khi thực sự gặp lại, không khí cũng lại xấu hổ như thế. Đối với Lâm Hạo Phong, chính mình đại khái từ lúc năm sáu năm trước liền thích hắn đi, chỉ cảm thấy người này có nụ cười rất trong sáng, tính cách cũng rất tiêu sái, thật sự rất hấp dẫn người khác, đã nghĩ cả đời này sẽ bồi ở bên người hắn, chính là mỗi lần vất vả lấy dũng khí nói thích hắn, nhưng một khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Hạo Phong thì lập tức biến mất sạch sẽ, sợ một khi mở miệng làm rõ, thì ngay cả bằng hữu cũng không thể làm, vốn nghĩ rằng một ngày nào đó hắn sẽ phát hiện tình cảm của mình, lại không nghĩ tới sự kiện ba năm trước làm cho chính mình ngay cả cơ hội bồi ở bên người hắn đều  không còn. Ba năm sau cho dù gặp lại,bên người Lâm Hạo Phong đã có người khác, nghĩ đến ánh mắt hắn ngày đó ngồi xổm bên giường nhìn người nọ, thật cẩn thận giống như ở trước mặt là bảo bối tối trân quý trên đời này vậy, Tây Đằng Ly  trong lòng  không tránh khỏi một trận đau đớn, nhịn không được thử thăm dò:“Bằng hữu của ngươi, không có việc gì đi?”



“Ân?” Lâm Hạo Phong nguyên bản đang xuất thần, lại bị y một câu đem suy nghĩ kéo lại, vì thế che dấu cười cười:“Ngươi nói Tử Ninh? Tịch Chiếu nói y không có việc gì, nghỉ ngơi một vài ngày là tốt rồi.”



“Ta gọi hạ nhân thu xếp một cái tiểu viện, các ngươi trước tiên ở nơi này đi.” Tây Đằng Ly cố gắng làm cho chính mình nhìn qua tiêu sái một chút:“Tịch Chiếu cũng ở tại đây, tương lai xem bệnh cho bằng hữu của ngươi cũng tiện.”



“Không cần.” Lâm Hạo Phong nhìn ra trong mắt Tây Đằng Ly cất giấu đau xót, cảm thấy có chút không đành lòng:“Ngày mai ta sẽ mang theo Tử Ninh xuống núi…… Sẽ không quấy rầy ngươi, có thời gian ta sẽ lên đây cùng ngươi uống rượu.”



Tây Đằng Ly nghe vậy sửng sốt, chiếc đũa vốn đang muốn gắp rau dừng ở giữa không trung, thật lâu sau mới thản nhiên cười nói:“Cũng tốt…… Tùy ngươi.”



Nhìn vẻ mặt y mất mát, Lâm Hạo Phong lần đầu tiên ảo não cái miệng của mình lại vô dụng như vậy, vốn chính là cảm thấy Tây Đằng Ly nếu không nhìn thấy mình cùng Gia Luật Thanh, nói không chừng trong lòng sẽ dễ chịu một ít, cho nên mới nghĩ việc mua nhà ở riêng, nhưng là khi nói ra miệng, ngay cả chính mình nghe xong cũng cảm thấy không ổn, lại không biết nên giải thích như thế nào, chỉ phải uống một ly tiếp một ly rượu, cơm nước xong sau đó vội vàng nói lời từ biệt, cơ hồ là chạy trối chết ra ngoài.



Tây Đằng Ly nhìn bóng dáng Lâm Hạo Phong, ý cười giả vờ trên mặt cuối cùng cũng dần dần bị chua sót thay thế, trong tay áo âm thầm vuốt khối ngọc bội không biết đã được vuốt bao nhiêu lần kia, đột nhiên cảm thấy chính mình thật có chút buồn cười, vốn tưởng rằng là tâm ý tương thông, lại không đoán được chỉ có mình là đơn phương tình nguyện.



Lâm Hạo Phong ra khỏi tiểu viện của Tây Đằng Ly, xoay người ngồi ở một gốc cây đại thụ hóng gió, mới cảm thấy suy nghĩ chậm rãi bình thản, quay đầu nhìn bóng dáng Tây Đằng Ly còn ngồi ở trong viện, không khỏi thật sâu thở dài. Chung Mạch, ta không đáng giá để ngươi đối đãi với ta tốt như vậy, người chân chính thích ngươi, mấy năm nay luôn luôn tại Tinh Mạc thành chờ ngươi