[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 20 : Thương mang Tây Xuyên

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Hạo Phong liền mang theo Gia Luật Thanh xuống núi thuê phòng trọ ở khách điếm, Lãnh Tịch Chiếu vốn muốn khuyên hai người họ ở lâu một chút, cuối cùng vẫn là không thể mở miệng —– ngốc tử cũng có thể nhìn ra được, Lâm Hạo Phong đối với Thích Tử Ninh kia là thật tâm, cho dù chính mình ép buộc họ lưu lại, cũng chỉ khiến cho Tây Đằng Ly thương tổn lớn hơn mà thôi.



Giữa trưa, thời điểm ăn cơm, Lãnh Tịch Chiếu ngồi ở nhà ăn chờ Tây Đằng Ly, cảm thấy có chút nhàm chán, liền lôi kéo Hứa Tư Đình nói chuyện phím:“Lâm đại ca có kể với ngươi về cái người tên Thích Tử Ninh kia không? Trước kia cũng không có nghe huynh ấy nói qua, như thế nào đột nhiên lại ở cùng nhau?”



Hứa Tư Đình nhọn nhọn lông mi, trong lòng giãy giụa một chút, vẫn là quyết định thay Lâm Hạo Phong giữ bí mật này:“Ngô…… Đại khái là thời điểm Lâm đại ca ở trên giang hồ thì quen biết đi, ngươi cũng biết, hắn vẫn luôn là cái tính tình này, gió mưa thất thường.”



“Cũng đúng.” Lãnh Tịch Chiếu có chút đăm chiêu gật gật đầu:“Lúc trước huynh ấy thích sư phụ ta cũng là trong lần gặp đầu tiên đột nhiên xem trọng y!”



“Cùng với tốc độ trúng tiếng sét ái tình của ngươi với Tây Đằng Lâm đúng là không kém bao nhiêu ……” Hứa Tư Đình nhỏ giọng nói thầm.



Lãnh Tịch Chiếu nhíu mày:“Ngươi nói cái gì?”



“Ách…… Chưa nói cái gì.” Hứa Tư Đình kiên định lắc đầu.



“Ngươi vừa mới rõ ràng nói là Tây Đằng Lâm cái gì mà!” Lãnh Tịch Chiếu không buông tha:“Lặp lại lần nữa!”



Hứa Tư Đình âm thầm kêu khổ, lỗ tai tiểu thiếu gia như thế nào lại tốt như vậy chứ?



“A Lâm lại chọc giận ngươi?” Tây Đằng Ly mới vừa đi đến ngoài cửa liền nghe thấy tiếng hai người đối thoại, vì thế cười mở miệng hỏi.



“Không phải.” Lãnh Tịch Chiếu lắc đầu, giúp đỡ Tây Đằng Ly ngồi vào ghế:“Là Tư Đình hắn nói hưu nói vượn!”



Hứa Tư Đình âm thầm nhăn mặt, Tây Đằng Ly cười, thay Lãnh Tịch Chiếu gắp đồ ăn:“Mấy ngày nay công việc dưới núi cùng trong vương cung nhiều, A Lâm thật sự làm không xuể mới không thể lên núi gặp ngươi, ngươi đừng lo lắng.”



“Ta vì cái gì phải lo lắng?” Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, cúi đầu ăn, nghĩ nghĩ lại ngẩng đầu nhìn Tây Đằng Ly, nói:“Qua mười ngày nữa chính là sinh thần của Tây Đằng vương, ngươi có muốn đi hay không? Khi đó chân của ngươi hẳn là sẽ không có chuyện gì lớn.”



Tây Đằng Ly cười cười, lắc đầu nói:“Không đi, mặc dù là ta chân tốt lên, cũng vẫn là hành động không tiện, đi chỉ làm cho A Lâm thêm phiền toái.”




Tây Đằng Lâm khóe miệng giựt giựt, cười có chút miễn cưỡng:“Nếu vậy thì ngươi còn có mười ngày ở đây nữa thôi…… Cho nên tranh thủ ở Tây Xuyên hảo hảo chơi đùa đi! Nếu không ta dẫn ngươi đi xem Đại Mạc sa mạc? Cảnh trí cùng thịnh kinh hoàn toàn khác biệt.”



“Tốt.” Lãnh Tịch Chiếu gật gật đầu, nghĩ rằng tốt xấu gì thì đây là lần đầu tiên mình thật sự thích một người như vậy, tuy rằng là thất tình, nhưng có thể lưu lại một kí ức tốt đẹp cũng không tồi, vì thế vỗ vỗ bột điểm tâm vướng trên quần áo rồi đứng lên, đi theo Tây Đằng Lâm ra khỏi cửa viện.



“Lên đây!” Tây Đằng Lâm xoay người lên ngựa, chìa tay hướng phía Lãnh Tịch Chiếu.



“Lại cưỡi nó sao?” Lãnh Tịch Chiếu trước kia bị Kim Yến Lưu dọa đến trong lòng có bóng ma, đứng ở trước kỵ mã do dự không chừng, con ngựa này cứ hễ chạy là thật điên cuồng!



“Đừng sợ, lần này không có việc gì.” Tây Đằng Lâm cổ vũ Lãnh Tịch Chiếu, vươn tay không chịu thu hồi.



Lãnh Tịch Chiếu khẽ cắn môi, vẫn là cầm lấy tay Tây Đằng Lâm, lại bị hắn một phen túm lên trên lưng ngựa.



“Tiểu ngốc tử, có muốn phi ngựa không?” Tây Đằng Lâm ghé vào lỗ tai y cười to.



“Không muốn!!!” Lãnh Tịch Chiếu hồn phi phách tán, nghĩ rằng Tây Đằng Lâm thật không có hảo tâm:“Để ta xuống đi!”



“Không còn kịp rồi!” Tây Đằng Lâm quay lại đầu ngựa, Lãnh Tịch Chiếu điên cuồng hối hận, lại cảm thấy tay trái Tây Đằng Lâm gắt gao ôm lấy thắt lưng của mình, ở bên tai mình thấp giọng nói:“Không cần sợ, không có việc gì.” Vừa dứt lời, chỉ thấy Tây Đằng Lâm vung lên cương ngựa, Kim Yến Lưu nhất thời như cuồng phong tia chớp, hướng phía chân núi mà phóng nhanh đi.



“A!” Lãnh Tịch Chiếu nhắm chặt mắt, lại phát hiện không có khủng bố giống như  lần trước, cánh tay Tây Đằng Lâm đem chính mình chặt chẽ ôm vào trong lòng hắn, chưa bao giờ Lãnh Tịch Chiếu lại cảm thấy an toàn cùng kiên định như vậy, vì thế chậm rãi mở mắt, bên cạnh vẫn là vách đá cùng khe núi, nhưng lại không hề sợ hãi, còn có thể cảm nhận được hương vị sạch sẽ ấm áp trên người Tây Đằng Lâm, ánh mặt trời vẫn chói chang trên đầu.



Hãn Nhai sơn vốn là ở ngoại ô, bởi vậy không đi quá lâu đã đến một biển cát mênh mông, Tây Đằng Lâm dừng ngựa, cúi đầu hỏi người trong lòng:“Đẹp không?”



Một vùng toàn cát cùng đá sỏi không hề có bóng dáng cỏ cây, phía xa xa ẩn ẩn chỉ có mấy ngọn cây khô héo, một mảnh hoang dã tĩnh lặng, trừ bỏ ngẫu nhiên có tiếng gió thổi qua, còn lại không còn thanh âm nào khác, mặt trời Tây Bắc ưu ái chiếu rọi khiến cho toàn bộ đại mạc đều nhiễm một tầng màu vàng rực rỡ huy hoàng, bất đồng với vùng sông nước Giang Nam tinh tế xinh đẹp tuyệt trần cùng thịnh kinh vương thành lộng lẫy phồn hoa, đối mặt với phong cảnh mang khí thế anh dũng bao la hùng vĩ có hơi khô khan nhưng vẫn không hề tục tằng trước mắt, Lãnh Tịch Chiếu lại cảm thấy bản thân tựa hồ cũng trở nên nhỏ bé cùng lạc lõng không ít.



Tây Đằng Lâm thấy bộ dáng ngây người của Lãnh Tịch Chiếu, lắc đầu cười cười, im lặng ôm lấy y ngồi ở trên lưng ngựa, cảnh sắc trước mắt này chính mình từ nhỏ đến lớn đã nhìn hai mươi mấy năm, nhưng vẫn nguyện cùng tiểu ngốc tử trong lòng này xem nhiều hơn nữa.