[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu
Chương 62 : Đánh bậy đánh bạ
Ngày đăng: 09:37 18/04/20
Trong một căn nhà đổ nát ngoài Thiên Hiệp thành, Hiệp Lưu Thương vươn tay dò xét mạch đập của Tây Đằng Lâm, khóe miệng nhếch lên:“Uống nhiều Hóa công tán như vậy, cảm giác như thế nào?”
Tây Đằng Lâm nhắm mắt lại, trên mặt không có biểu tình.
“Ta đã đem bản đồ địa hình của Vô Ưu cốc cho Sở Vô Thiên, hắn hôm nay sẽ dẫn người đi.” Hiệp Lưu Thương thong thả đến cạnh cửa tự nói chuyện:“Ta vốn không muốn giúp hắn, bất quá hắn ra giá rất cao, cũng đủ cho ta và ngươi qua cả đời, cho nên cho dù hắn rất đáng ghét, ta cũng đáp ứng cùng hắn hợp tác, chính là không biết, hắn còn có mệnh trở về hay không.”
Vừa dứt lời, Hiệp Lưu Thương đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, vì thế trong lòng cả kinh, quay đầu, Tây Đằng Lâm không biết khi nào đã đứng ở phía sau.
“Võ công của ngươi……” Hiệp Lưu Thương không thể tin nhìn dây xích khóa Tây Đằng Lâm bị cắt thành mấy mảnh:“Ngươi mấy ngày nay luôn luôn âm thầm vận khí?”
Tây Đằng Lâm trong mắt hàn quang chợt lóe, tay thoáng phát lực, Hiệp Lưu Thương liền ngất đi.
Trong cơ thể giống như có vô số đạo chân khí len lỏi, Tây Đằng Lâm hai mắt phiếm hồng, nâng tay phát ra một đạo nội lực, ngoài phòng một khối đá ta cứng răng rắc nứt ra.
Trong Vô Ưu cốc, Lãnh Úy đang mang theo Lãnh Tịch Chiếu phá vòng vây.
“Bọn họ đều là dân chúng bình thường.” Lãnh Tịch Chiếu nhìn đám người đơ dại ra trước mắt, chỉ biết hướng phía trước đi tới thì có chút sốt ruột:“Có người hạ cổ bọn họ.”
“Má ơi, quái vật kìa! Cách lão tử xa một chút! Chớ có sờ ta!” Vương Tuyệt võ công không tốt, chỉ có thể cầm một đống thuốc bột thảy khắp nơi, trong lòng thầm mắng xui xẻo. Sáng nay đang ngủ ngon giấc, đột nhiên chợt nghe đến ngoài phòng có thanh âm đao thương va vào nhau, mới đầu nghĩ Lãnh Úy cùng Hứa Tư Đình luận võ, cũng không để ý, sau đó thanh âm càng lúc càng lớn, vì thế nổi giận đùng đùng mặc kệ chân trần nhảy xuống giường ra khỏi phòng, nhất thời ngây người, chỉ thấy ngoài cửa loạn thành một đống, không biết từ đâu tới rất nhiều người mặc quần áo tả tơi, một đám người trên mặt không có biểu tình gì, võ công một chút cũng không có, chỉ có động tác lại tà môn nhất trí, chỉ biết cầm đao nghiêm mặt tiến lên phía trước chém.
Hứa Tư Đình trong lòng cũng có chút hoảng sợ, nếu đến là một đám đồ đệ cùng hung cực ác còn đỡ, nhưng trước mắt những người này lại là dân chúng hiền lành bị khống chế, giết cũng giết không được, điểm huyệt cũng điểm không được, trong lòng thật nghẹn khuất.
“Chúng ta đi trước được không?” Vương Tuyệt trong đầu bốc khói.
“Không được!” Hứa Tư Đình phủ quyết, hiện tại trốn đi rất là đơn giản, nhưng mà vạn nhất những người này chạy ra khỏi Vô Ưu cốc, vậy dân chúng trong Thiên Hiệp thành tất sẽ có nguy hiểm, trước mắt phải nghĩ biện pháp bắt giữ những người này.
Lãnh Tịch Chiếu nhìn Phương Hủ giống như con báo con xông lên trước, trong lòng cảm thấy chính mình thực vô dụng, sớm biết như thế thì đã đi học một chút võ công.
“Này rốt cuộc là cái tà môn cổ độc gì thế, sao mà phiền phức như vậy.” Hai canh giờ sau, Lãnh Úy mang theo Lãnh Tịch Chiếu nhảy lên trên nóc nhà thở hồng hộc.
“Thực xin lỗi.” Lãnh Tịch Chiếu cố lấy dũng khí nhận sai:“Ngày đó là ta kê đơn hạ mê dược ngươi, vốn là muốn làm cái kia cái kia, kết quả Vương Tuyệt gọi ta đi xem bệnh, sau đó khi ta trở lại, ngươi đã không thấy tăm hơi.”
Lãnh Tịch Chiếu thanh âm càng nói càng nhỏ, đến chữ cuối thì gần như nỉ non. Bất quá Tây Đằng Lâm vẫn nghe rành mạch, vì thế vừa bực mình vừa buồn cười, chính mình có phải hay không hẳn là nên cảm tạ Hiệp Lưu Thương, nếu không bị hắn bắt đi, chính mình đại khái thực sẽ bị tiểu lưu manh này ăn luôn, lần đầu tiên của hai người đó nha…… Vậy về sau thật sự không cần đảo chính nữa!!
“Lâm Lâm ta không phải cố ý …… Không phải…… Ta thật là cố ý muốn đem ngươi làm cái kia rồi cái kia…… Nhưng mà ta không muốn cho người ta đem ngươi bắt cóc.” Thấy Tây Đằng Lâm không nói lời nào, Lãnh Tịch Chiếu lúng túng nói năng lộn xộn:“Lần sau ta không dám.”
Tiểu lưu manh cúi thấp đầu, tội nghiệp vươn tay niết viền tay áo, thấy Tây Đằng Lâm chưa nguôi cơn giận.
“Lâm Lâm.” Lãnh Tịch Chiếu thực ủy khuất.quinnalaurent.wordpress.com
Tây Đằng Lâm đi đến trước mặt y, vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm y lên, nhíu mày:“Không được khóc.”
Lãnh Tịch Chiếu mếu máo, tâm nói ta cũng không muốn khóc, vấn đề là nhịn không được.
“Lần sau không được tùy hứng như vậy.” Tuy rằng rất muốn ôm tiểu ngốc tử trắng noãn mềm mại này rồi hung hăng hôn mấy cái, nhưng mà vì phải lấy lại uy phong, Tây Xuyên vương vẫn là biểu hiện thực nghiêm túc.
Lãnh Tịch Chiếu khụt khịt mũi chớp chớp mắt, gật gật đầu, ánh mắt ngập nước, vẻ mặt hối lỗi.
Tây Đằng Lâm vẫn chưa hết gận.quinnalaurent.wordpress.com
Tiểu lưu manh nghĩ nghĩ, vươn tay ôm cổ Tây Đằng Lâm, nhón chân lên, hôn cái ‘bẹp’ lên mặt Tây Đằng Lâm.
Lại là y chủ động? Tây Đằng Lâm dở khóc dở cười, vươn tay ôm chặt Lãnh Tịch Chiếu.
Quyền chủ động rất nhanh bị cướp đi, Lãnh Tịch Chiếu bị hôn như lọt vào trong sương mù, há miệng hít thở.
Tây Đằng Lâm nhìn bộ dáng nuốt nuốt nước miếng động tình của tiểu ngốc tử trong lòng mình, hiện tại chính mình hẳn là có năng lực bảo hộ y, có phải là có thể mở miệng hướng sư phụ cầu hôn rồi hay không?