[Nhất Mộng Nhất Giang Hồ Hệ Liệt Chi] Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 63 : Tình thâm như mệnh

Ngày đăng: 09:37 18/04/20


Lãnh Tịch Chiếu dùng ba ngày mới chữa khỏi cho dân chúng bị trúng cổ, ngẩng đầu đứng ở dưới tàng cây duỗi người.



“Có mệt hay không?” Lãnh Úy kéo y ngồi vào ghế.



“Tốt lắm.” Lãnh Tịch Chiếu đánh cái ngáp:“Tư Đình đâu? Vẫn chưa thấy hắn.”



“Tới phủ nha rồi.” Tây Đằng Lâm đưa cho Lãnh Tịch Chiếu một chén nước:“Buổi sáng ta vừa thấy, đi rất vội vàng.”



“Tư Đình mấy ngày nay cũng không cao hứng.” Lãnh Tịch Chiếu mếu máo:“Mộ Mộ ca ca vì cái gì lại bỏ đi chứ, Tư Đình tốt như vậy.”



“Đúng vậy!” Phương Hủ chống cằm ngồi ở dưới tàng cây căm giận phụ họa, người cha thân sinh của mình kia…… Thật sự là khiến người ta thấy ghét mà!



“Tịch Chiếu.” Lãnh Úy xoa xoa đầu Lãnh Tịch Chiếu.



“Dạ?” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu nhìn Lãnh Úy:“Làm sao vậy?”



“Cha có việc muốn nói với ngươi.” Lãnh Úy do dự một chút, nói:“Tây Nam phản loạn, đoàn quân của Hạo Dương lập tức sẽ đến đó, ta muốn đi qua giúp nó đánh trận này, về sau sẽ không ở cùng ngươi.”



Lãnh Tịch Chiếu nghe vậy sửng sốt, sau một lát cái mũi đỏ lên:“Ta cũng phải đi.”



“Phía nam chiến loạn, ngươi lại không quen thuộc nơi đó, đi cũng là cho ta thêm phiền toái, không được đi!” Lãnh Úy nghiêm mặt nói:“Ba ngày sau ta liền khởi hành xuất phát, các ngươi cũng mau chóng quay về Thịnh Kinh gặp Hoàng Thượng đi.”



Lãnh Tịch Chiếu miệng mấp máy nhưng không nói chuyện, ánh mắt hồng hồng.



“Con cái Lãnh gia ta, sao lại cứ động một tí là khóc nhè.” Lãnh Úy nhíu mày.



Lãnh Tịch Chiếu dụi mắt, dùng sức đem nước mắt nuốt trở về.



Lãnh Úy ôm đứa con bảo bối vào trong lòng, trong lòng cũng rất luyến tiếc, nhưng mà con trai đã trưởng thành, chính mình cũng nên dần buông tay.



“Sư phụ yên tâm, ta sẽ chiếu cố Tiểu Tịch thật tốt.” Tây Đằng Lâm ở một bên nói.



Lãnh Úy cười, gật gật đầu.



“Vậy phụ thân người phải cẩn thận, nói cho Hạo Dương cũng phải cẩn thận.” Lãnh Tịch Chiếu dặn dò:“Không thể bị thương ”.




Tây Đằng Lâm gật gật đầu, cầm tay Lãnh Tịch Chiếu, hai người cùng nhau vào phòng.



Đưới ánh nến, trên bàn hai con rắn nhỏ một xanh một trắng đang bò cùng một chỗ, thấy có người tiến vào, tiểu thanh xà đẩy đẩy tiểu bạch xà, liều mạng hướng Lãnh Tịch Chiếu lấy lòng.



“Phản đồ!” Lãnh Tịch Chiếu nhìn rõ ràng, tức giận chỉ nó.



Tiểu thanh xà nghe vậy thực uể oải, ghé vào trên bàn ngáp ngáp, tiểu bạch xà bò qua liếm liếm nó, ngẩng đầu hướng Lãnh Tịch Chiếu thị uy. ( hai đứa này có gian tình nà hiu hiu =))))



Trên bàn có một phong thơ, Tây Đằng Lâm mở ra nhìn lướt qua, nói:“Hắn đi rồi, hai con rắn nhỏ này, ngươi nếu thích thì lưu trữ, không thích liền ném đi.”



Lãnh Tịch Chiếu lấy đầu ngón tay chọt chọt cái đầu nhỏ của tiểu thanh xà, không nói lời nào.



“Ta ngày đó không có giết hắn, tuy nói hắn tội ác tày trời, nhưng mà ta cuối cùng cảm thấy……” Tây Đằng Lâm từ phía sau ôm lấy Lãnh Tịch Chiếu:“Cho hắn một con đường sống, được không?”



“Ừ.” Lãnh Tịch Chiếu quay đầu hướng Tây Đằng Lâm gật đầu:“Hắn về sau mặc kệ như thế nào, chúng ta không quan tâm hắn nữa.”



“Nếu phạm chuyện xấu thì sao?” Tây Đằng Lâm chọc ghẹo y.



“…… Vậy cho Hoàng Thượng phái người đi bắt hắn!” Lãnh Tịch Chiếu niết quai hàm Tây Đằng Lâm, hung dữ:“Tóm lại ngươi không được đi tìm hắn!”



Tây Đằng Lâm cười, cúi đầu hôn xuống.



Tiểu bạch xà lấy thân mình một vòng một vòng quấn lấy tiểu thanh xà, xoay xoay.



Tiểu thanh xà vẫn là ghé vào trên bàn bất động.



Một lúc sau, Tây Đằng Lâm lưu luyến buông ra Lãnh Tịch Chiếu, đi ra cửa lấy nước tắm.



Lãnh Tịch Chiếu tâm tình tốt liếm liếm miệng, hướng tiểu thanh xà vươn tay:“Ừm, tha thứ ngươi một lần!”



Tiểu thanh xà lắc lắc đầu,“Xẹt” Một cái tiến vào trong tay áo Lãnh Tịch Chiếu rung đuôi đắc ý.



Lưu lại tiểu bạch thực oán niệm, ở trên bàn sống chết trừng mắt.