[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 4 : Chủng Ma Đại Pháp (hạ) nguyên lão Ma môn (thượng)
Ngày đăng: 14:17 06/09/19
Bàn công công như có lời muốn nói nhưng rồi lại không nói.
Công chúa Thái Bình bỗng nhiên kích động hẳn lên, tiếng nói cũng trở nên lớn hơn: “Càng khiến cho người ta khó hiểu chính là dường như nàng đã biết trước tình huống hôm nay vậy. Nàng bảo rằng nếu như không tìm được cuốn bí thư đó, thì hãy lấy bản chép tay của nàng đưa cho tên tiểu tử kia xem qua, đảm bảo hắn sẽ khó có thể kìm lòng được”.
Bàn công công nói một cách chán nản: “Có một số chuyện ta không thể tiết lộ ra được, nếu không sẽ chết rất thảm”.
Công chúa Thái Bình nghe thế bèn trầm mặc một lát rồi than thở: “Ta đây cũng hiểu rất rõ. Cho dù ta là nữ nhi của nàng thì cũng chẳng biết lúc nào dưới sự giận dữ mà nàng đẩy ta ra Ngọ môn chém đầu”.
Nàng lại cười khổ rồi nói tiếp: “Vào lúc Thánh Thần tự mình ra thông cáo 'Đãng ma hịch' với toàn võ lâm thiên hạ thì dưới sự chỉ huy và hiểu rõ về ngọn nguồn Ma môn của nàng, chúng ta liền chiếm hết lợi thế, cho dù là kẻ ngông cuồng tự đại như Tà Đế Đỗ Ngạo cũng khó tránh khỏi cái chết. Không ngờ lại gặp phải tên tiểu tử thối chẳng biết võ công này, hơn nữa lại càng bó tay bó chân với hắn. Thật sự ta chỉ muốn chém hắn một đao cho rồi, nhưng nếu làm thế chỉ sợ Thánh Thần tức giận sẽ không tha cho ta”.
Bàn công công hỏi: “Nhưng mà tên tiểu tử thối đó phải có nhược điểm gì chứ?”
Công chúa Thái Bình bất đắc dĩ trả lời: “Được rồi! Ta sẽ tự mình gặp hắn ở thư phòng”.
---
Bàn công công đi trước dẫn đường, dẫn hắn xuyên qua cửa tròn rồi tiến vào một vườn hoa nhỏ rất lịch sự vào tao nhã. Nhìn vầng trăng treo lơ lững trên bầu trời, hắn chợt nghĩ đến người có thân phận tôn quý như công chúa xinh đẹp này lại một mình gặp hắn thì hơi có phần giống như “Người hẹn hò sau buổi hoàng hôn” vậy.
*Thơ bài Nguyên Tiêu – Sinh Tra Tử
Hán Việt:
Khứ niên nguyên dạ thì,
Hoa thị đăng như trú.
Nguyệt thướng liễu tiêu đầu,
Nhân ước hoàng hôn hậu.
Kim niên nguyên dạ thì,
Nguyệt dữ đăng y cựu.
Bất kiến khứ niên nhân,
Lệ thấp xuân sam tụ.
Dịch thơ diệulinh – Bạch Ngọc Sách:
Năm trước đêm này ở nơi đây
Phố xá đèn hoa tựa ban ngày
Đầu cành liễu rủ trăng hờ hững
Hoàng hôn hò hẹn với giai nhân
Đêm nay người lại đến nơi này
Phố xá đèn hoa tựa ban ngày
Trăng xưa vẫn tỏ, người xưa vắng
Áo bào lệ đẫm có hay chăng?...
Vị thái giám đã hầu hạ Võ Chiếu hơn ba mươi năm qua này tuyệt đối không đơn giản chút nào. Từ sau khi nghe lén cuộc nói chuyện của lão với công chúa, Long Ưng hiểu được lão biết về Võ Chiếu còn nhiều hơn cả công chúa Thái Bình và nếu như những chuyện ấy lão để lộ ra thì sẽ nhận lấy kết cục vô cùng thảm khốc. Điều này càng nói rõ lão có vị trí rất đặc biệt trong hàng ngũ thủ hạ của Võ Chiếu. Có thể tưởng tượng hơn ba mươi năm qua, Bàn công công đã đứng vững trong trận tuyến của Võ Chiếu, và cũng đã trải qua những cuộc đấu tranh kich liệt trong sự biến đổi liên tục nơi cung đình.
Chỉ duy nhất một người mới có quyền xử tử Bàn công công mà thôi, đó chính là Võ Chiếu.
Thân hình của lão béo núc ních, người chỉ cao đến vai Long Ưng, nhưng với chiếc bụng to cho nên ngoại hình của lão trông rất buồn cười. Chỉ có điều hiện tại lão vì những lời nói của công chúa Thái Bình mà chợt dâng lên niềm tâm sự, do đó bước chân cũng nặng nề hơn.
Khi vừa bước lên một cây cầu nhỏ bắc ngang khe suối ở giữa khuôn viên này, lão bỗng dừng chân lại, tay vịn lan can cúi đầu nhìn xuống khe suối. Lão lắng nghe tiếng quẫy đuôi của đàn cá dưới nước, cùng với tiếng côn trùng kêu tiếng ve hót hợp tấu thành một bản hòa nhạc thiên nhiên nghe thật hài hòa.
Long Ưng cũng dừng lại theo lão, hắn thầm nghĩ không biết tên thái giám nham hiểm này lại đang muốn giở thủ đoạn đùa nghịch gì nữa đây.
Lúc này Bàn công công mới trầm giọng nói: “Hiện tại ta có lời muốn nói với ngươi, tuy rằng ta chẳng muốn nói ra chút nào nhưng mà ta không thể kiềm chế được mình. Ngươi biết không? Tính nhẫn nại và sức chịu đựng luôn là ưu điểm mạnh nhất của ta, cho nên vạn lần đừng nên xem lời của ta như gió thoảng bên tai” Vừa dứt lời lão cũng không quay đầu lại mà trực tiếp liếc nhìn hắn một cái.
Khi đối diện với ánh mắt của lão thì tâm thần Long Ưng chợt run rẩy dữ dội, không phải vì ánh mắt của lão sắc bén mãnh liệt mà bởi vì bên trong đó có ẩn chứa vẻ bi ai cùng bất đắc dĩ. Hắn cảm nhận được cảm xúc trong ánh mắt của Bàn công công phát ra rất thật lòng, không chút nào che dấu. Đây là một loại bị thương sâu nặng như cảm giác bầu bí thương nhau, như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ vậy.
Long Ưng càng nghĩ càng tê rần cả da đầu, tại sao lão lại nhìn mình bằng ánh mắt như vậy? Rõ ràng hắn với Bàn công công không hề quen biết, mà cũng chẳng có liên hệ gì với nhau cả. Có thể tưởng tượng được, trong hoàng cung đã có không biết bao nhiêu người trực tiếp hoặc gián tiếp chết dưới tay hắn, một người như thế tuyệt đối không thể bố thí lòng thương xót cho bất kỳ ai.
Ánh mắt của Bàn công công lại tiếp tục nhìn xuống dòng suối, rồi nói tiếp: “Hãy ngoan ngoãn hợp tác đi! Ngươi nhớ được bao nhiêu thì viết ra bấy nhiêu, ngàn vạn lần đừng giở trò gian lận, chỉ cần như vậy thì Võ Chiếu sẽ cố gắng thõa mãn bất kỳ yêu cầu nào của ngươi. Còn nếu như ngươi muốn kéo dài thời gian thì vào khoảnh khắc viết xong cũng chính là lúc ngươi quy thiên, tuyệt đối không có chút may mắn nào”.
Long Ưng sợ hãi nói: “Công công không sợ ta tiết lộ cuộc nói chuyện này cho Võ Chiếu biết sao?” Chỉ cần Võ Chiếu biết rằng Bàn công công dám gọi thẳng tên húy của mình thì chắc chắn tính mạng của lão sẽ khó có thể giữ được.
Bàn công công nghe thế bèn ngoảnh mặt nhìn hắn, cả người lão bỗng nhiên như già yếu đi mấy tuổi, lúc này trên mặt lão hiện ra vẻ cay đắng rồi lắc đầu than thở: “Chuyện nói hay không nói cho nàng biết đối với ta cũng không khác nhau. Ngươi cũng đừng hỏi nguyên nhân tại sao với bản công công, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu”.
Tiếp theo lão ngước nhìn bầu trời đêm mà nói lẩm bẩm: “Ta từng hy sinh tất cả vì lý tưởng, từng ra tay độc ác để diệt trừ những kẻ đối lập, biến chuyện không thể thành có thể, cuối cùng hầu như đã đạt được thành công mỹ mãn. Hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ chỉ toàn là máu và cừu hận đè nén nặng nề trong lòng ta mà thôi, còn chuyện tương lai lại càng chẳng có chút nào đáng mừng cả. quyền thế đã không còn mang đến cho ta bất kỳ cảm giác nào nữa, vì thế ta đành phải liều mạng ăn uống, cho nên cơ thể ta mới phát phì như thế này đây”.
Lão ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Những gì ta mới vừa nói là lời khuyên chân thành nhất dành cho hoàn cảnh bây giờ của ngươi. Ngươi phải biết tận dụng cơ hội trong nửa năm này, như vậy không phải tốt nhất sao? Quan trọng nhất là ngươi được sống rất vui sướng. Mỹ nữ ư? Ngươi muốn bao nhiêu ta sẽ cung cấp bấy nhiêu, ngươi sẽ được hưởng dụng hết toàn bộ vui chơi lạc thú của thành Lạc Dương, sẽ có cuộc sống xa hoa và quyền quý, chỉ sợ ngươi nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới. Ngươi ham thích thứ gì sẽ đạt được thứ đó, hằng đêm lại được thưởng thức sanh ca ( bài ca về cuộc sống) , sinh mệnh dài hay ngắn, chết rồi cũng không có gì khác nhau. Nếu ta có thể dùng quãng đời hơn ba mươi năm qua để đổi lấy nửa năm của ngươi thì chắc chắn bản công công không chút do dự nào”.
Lúc này Long Ưng mơ hồ cảm thấy được mình đã hiểu được vị thái giám quyền cao chức trọng này. Đó là do Ma chủng trực tiếp cảm ứng, hơn nữa không cách nào nói ra chính xác mình đã hiểu được chuyện gì về lão. Long Ưng cau mày hỏi: “Nếu công công thật sự có lòng tốt với ta, sao không chỉ cho ta làm cách nào để trốn thoát?”
Bàn công công quay đầu nhìn chăm chú vào hắn rồi thở dài nói: “Không còn bất kỳ cơ hội nào đâu, chỉ cần Võ Chiếu còn một ngày ngồi ở ngôi vị Hoàng Đế thì ngươi chắc chắn chỉ có đường chết. Bởi vì ngươi chính là Tà Đế, dựa theo pháp quy của Ma môn, người nào nắm giữ được điển tịch trấn phái của phái ấy thì người đó chính là Tông chủ của môn phái đó. Nay Đỗ Ngạo đã chết đi, tự nhiên là đến lượt ngươi. Long Ưng à! Ngươi chính là nhân vật cuối cùng của Ma môn, chỉ cần tiêu diệt ngươi thì Ma môn cũng chính thức sụp đổ. Ôi! Ta nói hơi nhiều rồi, ắt hẳn công chúa không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, đi theo ta!”
------
Bước vào thư phòng, tâm trạng của Long Ưng vẫn chưa hoàn toàn bình thường trở lại. Hắn nghĩ đến rốt cuộc Bàn công công biết được những bí mật gì của Võ Chiếu? Lại để cho Võ Chiếu có ý định giết cả thủ hạ trung thành và tận tâm với mình? Bàn công công đột nhiên không kềm chế được mà sinh ra cảm khái, có lẽ là lão bị kích động vì chuyện mà công chúa Thái Bình muốn tiết lộ với lão, cho nên chính mình không thể thoát được việc có liên quan trong đó.
Cửa thư phòng đóng lại, đang lúc không có bất kỳ chuẩn bị gì, Long Ưng nhìn một cái liền trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này công chúa Thái Bình đã bỏ khăn che mặt ra, đang ngồi bên chiếc bàn nhỏ ở giữa phòng, khuôn mặt xinh đẹp mềm mại của nàng tĩnh lặng như mặt hồ. Với mái tóc dài buông lệch rất phù hợp với đôi mắt phượng, con ngươi đen nhánh như ngọc chớp chớp mà sắc bén nhìn chăm chú vào hắn, tựa như muốn nhìn thấu hắn vậy.
Vẻ đẹp của nàng quả nhiên bất phàm, có thể gây xúc động cho Long Ưng nhất chính là nàng tuy rằng tuổi xuân phơi phới nhưng ở sâu trong đôi mắt lại ẩn chứa chút tư vị để cho hắn thấy thương yêu, đặc biệt quyến rũ.
Long Ưng khẳng định nàng là nữ tữ đẹp nhất mà hắn từng gặp qua từ trước tới này.
Khóe môi công chúa Thái Bình nhếch lên hiện ra nụ cười mang theo ý giễu cợt, rồi thản nhiên nói: “Ngồi đi!”
Hắn vốn biết rõ nàng không phải có lòng tốt gì, chẳng qua muốn dùng ưu điểm về vẻ ngoài đoan trang trời sinh để giở trò mê hoặc và lung lạc hắn mà thôi. Nhưng Long Ưng vẫn tiếp tục hưởng thụ, hắn cứ ngây ngốc mà ngồi đối diện với nàng cách chiếc bàn nhỏ. Hắn bỗng nghĩ tới nàng chính là đương kim công chúa điện hạ tôn quý của hoàng thất, vậy mà hiện tại có thể ngồi ngang hàng với nàng thật là có cảm giác kích thích vừa mới lạ vừa ly kỳ cổ quái.
Lúc này công chúa Thái Bình cũng lặng lẽ quan sát hắn một hồi lâu, nàng thấy được hắn cung kính lễ phép nhìn chắm chú vào mình rất khác với sự kiêu căng trước đây liền ngạc nhiên hỏi: “Phải chăng trước kia ta chưa đánh giá ngươi một cách kỹ lưỡng, thật sự ánh mắt của ngươi rất kỳ lạ, vì sao lần này ta nhìn ngươi lại có cảm giác như gặp một người khác vậy?”
Long Ưng âm thầm kinh hoảng, hắn tự biết lần này khó mà trả lời được, hơn nữa nếu càng giải thích càng làm cho nàng nghi ngờ. Vì thế hắn vội nói: “Không lẽ công chúa đưa ta đến đây để nói chuyện trên trời dưới đất à! Không bằng để cho tiểu nhân đi thẳng vào vấn đề thảo luận về một khoản giao dịch”.
Công chúa Thái Bình bỗng nhiên phì cười rất duyên dáng, nàng hé miệng nói: “Đây là lần đầu tiên ta nghe được ngươi tự xưng là tiểu nhân đấy. Lúc trước thì ngạo mạn, bây giờ lại cung kính thế này, chắc chắn không phải là chuyện gì tốt lành. Ngươi nói đi, để ta xem có thể thảo luận hay không”.
Long Ưng lúc này mới hồi phục lại bản chất vốn có, hắn cười ha hả nói: “Công chúa hoàn toàn có thể, chẳng qua chỉ là sự khác nhau giữa gật đầu và lắc đầu mà thôi”.
Công chúa Thái Bình nghe thế liền cảnh giác hơn rồi cau mày nói: “Quanh co như vậy làm gì, sao không đi thẳng vào vấn đề luôn?”
Long Ưng làm ra vẻ thành thật nói: “Vậy đi thẳng vào vấn đề thứ nhất. Gọi là dẫn dắt vấn đề, khi ta ngửi được mùi hương của sách vở tràn đầy phòng này thì con mọt sách trong ta lại rục rịch, cộng thêm sự thanh liêm của công chúa nữa. Hắc hắc... không có gì. Bây giờ công chúa cứ tùy tiện chọn một quyển sách, rồi chỉ định một trang nào đó”.
Công chúa Thái Bình vốn cực kỳ thông minh, nàng vừa nghe qua đã hiểu được, lại biết Long Ưng chẳng bao giờ làm chuyện không chắc chắn. Lúc này dưới sự kinh ngạc cùng vui mừng mà nàng tự mình đi đến giá sách chọn ra một quyển sách cũ đã ngả vàng, đó là bản chép tay về luyện đan của Đạo gia, rồi tùy ý lật ra một trang đặt lên bàn ở trước mặt Long Ưng.
Long Ưng định thần trong khoảng thời gian uống nửa chén trà nóng, sau đó hắn đưa bản chép tay đó tới trước mặt công chúa. Nàng thấy thế liền hiện lên vẻ không thể tin được nói: “Hai trang cộng lại cũng phải gần ngàn chữ, ngươi thật sự nhớ rõ toàn bộ sao?”
Long Ưng nhắm mắt lại, đọc lên: “Thần hữu tương xuất chi cảnh, diệc hữu sở xuất chi pháp, như hà thị luyện thần, như hà thị hoàn hư, nhân tức tương y, cửu thành thắng định...”.
Thái Bình công chúa nghe thế lập tức vui mừng tột độ ngắt lời: “Đủ rồi! Đủ rồi! Thật sự muốn không tin cũng không được. Ngươi không chỉ đọc nhanh như gió lại càng nhớ rõ từng chữ không sót, chẳng trách ngươi lại cam tâm không tiếc mà thiêu hủy bí thư đi”.
Long Ưng đắc ý nói: “Ta có thể sao chép lại Chủng Ma Đại Pháp mà không sai một chữ nào, nhưng đó là sự tình sau khi đến Lạc Dương bái kiến Thánh Thần”.
Công chúa Thái Bình công chúa không vui hỏi: “Lỡ như đến khi đó ngươi nuốt lời thì sao?”
Long Ưng đành nhượng bộ nói: “Vậy ta có thể sao chép phần thứ nhất trước, để cho Thánh Thần cảm thấy vui vẻ, lúc đó công chúa lại thay ta nói ra điều kiện với Thánh Thần”.
Công chúa Thái Bình thoáng cau mày hỏi: “Đây chính là yêu cầu của ngươi sao?”
Long Ưng đáp lời: “Đây là điều kiện tiên quyết. Công chúa đừng gạt ta! Đừng nói đến chuyện hưởng hết tất cả vinh hoa phú quý, đó là chuyện không thể có? Vào khoảnh khắc xong việc cũng là lúc ta mất mạng. Kể cả công chúa cũng không thể thay đổi được, Thánh Thần tuyệt đối sẽ không để cho người khác biết được Chủng Ma Đại Pháp sống. Cho nên ta nhún nhường mà yêu cầu chuyện thứ hai, đó là từ bỏ việc vui vẻ hưởng thụ vinh hoa phú quý trước thời khắc mà chỉ cầu mong có thể được gần gũi với công chúa... À!”
Bỗng nhiên một tiếng “Bốp...” vang lên, bên má trái của Long Ưng tức thì hiện lên một dấu tay hết sức rõ ràng.
Long Ưng trông thấy cặp mắt hạnh của công chúa Thái Bình đang nhìn trừng trừng hắn, cơn giận của nàng vẫn chưa tiêu tan hết, lúc này hắn mới vuốt vuốt gò má bị sưng đỏ rồi cười khổ nói: “Đau thì đúng là đau thật, nhưng cuối cùng công chúa cũng đã sờ lên ta”.
Thái Bình tức giận kêu lên: “Còn nói nữa! Bản công chúa từ lúc sinh ra từ trong bụng mẹ đến này chưa từng có ai dám lên tiếng khinh bạc ta nửa câu, ngươi... ngươi... có phải là không muốn sống hay không!”
Long Ưng cười nói: “Ta rất muốn sống, nhưng mà không sống được!”
Công chúa Thái Bình lập tức quát lớn: “Cút...!”
Bàn công công đang đứng chờ ở trước cửa thư phòng, vừa thấy hắn đi ra lền tức giận nói: “Tại sao lại đắc tội với công chúa vậy? Tiếng tát khi nãy có thể truyền đi xa hơn trăm dặm đấy, để cho ta xem có sao không”.
Long Ưng bỏ cánh tay đang che mặt xuống mà chán nản nói: “Thiếu chút nữa là hủy hoại mất dung nhan của ta”. Hắn thấy ánh mắt Bàn công công lộ ra vẻ kinh dị liền sợ hãi hỏi: “Phải chăng vĩnh viễn không thể phục hồi như trước?”
Bàn công công cầm lấy cánh tay hắn rồi vừa kéo hắn lý khai theo đường cũ vừa nhỏ tiếng nói: “Ngược lại phục hồi như cũ quá nhanh đấy chứ. Lúc đầu rõ ràng có thấy vết máu, nhưng trong nháy mắt thì vết máu đã biến mất, giống như ngươi chưa từng bị ai tát vậy. May mắn là công chúa đuổi ngươi ra ngoài đấy, nếu để nàng thấy việc này của ngươi thì nhất định là hết sức gay go”.