[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 5 : Nguyên lão Ma Môn (hạ)–Siêu cấp thích khách (thượng)
Ngày đăng: 14:17 06/09/19
Trong lòng Long Ưng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, cũng không còn sức nói gì nhiều.
Bàn công công dắt Long Ưng trở lại cây cầu nhỏ lúc nãy rồi dừng lại cầm lấy tay của hắn, chân khí tỏa ra, cũng giống như lần ở căn nhà đá chốn hoang cốc kia kình lực âm nhu khéo léo thâm nhập vào trong kinh mạch của hắn. Kiểm tra còn cẩn thận hơn so với lần trước, hồi lâu mới chịu buông tay kinh ngạc lẩm bẩm nói :" Vẫn không có chút võ công nào. Đạo Tâm Chủng Ma đại pháp quả nhiên không giống bình thường, nếu ta không nhầm thì ngươi đã đạt đến cảnh giới "Kết Ma" rồi.
Long Ưng ngạc nhiên hỏi :" Công công hiểu thế nào là Kết Ma sao?"
Bàn công công không trả lời hắn, trầm ngâm một lát rồi kiên quyết nói :" Ngươi phải chạy trốn!"
Long Ưng mừng rỡ nói:" Vì sao Công công đột nhiên lại đổi ý, không phải chính ngươi nói là ta không có cơ hội chạy trốn sao? Ngươi, vì sao ngươi lại chịu giúp ta?"
Bàn công công đưa mắt nhìn hắn chằm chằm, trong mắt ánh lên vẻ kiên quyết, gằn từng chữ một nói :" Bởi vì ngươi là hi vọng cuối cùng của Thánh môn chúng ta. Tình huống vẫn không có gì thay đổi, cuối cùng ngươi vẫn chạy không thoát mà bị bắt nhưng lại có thể lợi dụng sự thần thông quảng đại của ma chủng, cố gắng hết sức tranh thủ thời gian, chỉ cần luyện tới cảnh giới Thành Ma là có thể nâng cao thực lực, có bản lĩnh đọ sức với Võ Chiếu.”
Long Ưng thở ra một ngụm khí lạnh, kinh ngạc nói :" Công công đúng là người của Ma môn sao? Vậy nàng. . . nàng… "
Bàn công công thở dài một cái thật sâu, khổ sở nói :" Ngươi tự biết là được, không cần phải nói nhiều, cũng không nên tùy tiện nói cho người khác biết. Xuất thân của nàng vốn đã rất éo le rồi, hết thảy đều có căn nguyên cả. Haiz! Năm đó tiên đế bệnh nặng, nàng viết ra "Đãng Ma Hịch", phát động thảo phạt Thánh Môn. Ta còn tưởng đó chỉ là phô ra cho người ngoài xem, mục đích là để thu được sự đồng tình ủng hộ cùng quy thuận phục tùng của bạch đạo võ lâm.Nào ngờ nàng nói là làm, tập hợp toàn lực lượng tinh anh từ quan phủ cùng các bang phái trong giang hồ, khí thế như sấm rền chớp giật mà nhổ tận gốc Thánh môn."
Đoạn giận dữ nói tiếp:" Phải đứng mũi chịu sào chính là Âm Quý Phái của ta và nàng, bởi vì Võ Chiếu hiểu rõ sáu đạo hai phái của Thánh Môn như lòng bàn tay, cộng thêm lực lượng áp đảo, Thánh Môn tất nhiên không phải là đối thủ… Nàng rất độc ác! Thật sự rất độc ác!"
Long Ưng hỏi :" Công công không phản đối sao?"
Bàn công công chán nản nói :" Nàng vẫn đang chờ ta phản đối, như thế nàng liền có thể mượn cớ mà không thể không giết ta. Nàng đối với ta, xét đến cùng vẫn có cảm tình rất đặc biệt . Ta chỉ có thể giả ngu cho thật thuần thục, còn khen nàng vì đại nghĩa diệt thân, hành sự quyết đoán*. Nhưng thực sự thì nàng hiểu ta hơn bất kì ai tựa như ta hiểu nàng vậy. Lần này ta chủ động xin nhận nhiệm vụ, nàng vì không muốn ta nghi ngờ nàng có ý giết ta nên mới đồng ý.”
*nguyên tác là 壮士断臂 (Tráng sĩ đoạn oản): Tráng sĩ chặt cổ tay, tráng sĩ bị rắn độc cắn, liền lập tức chặt tay để tranh độc tính khuếch tán toàn thân, ví với giải quyết sự việc quyết đoán, không chần chừ, do dự.)
Long Ưng lo lắng hỏi:" Như vậy nếu công công giúp ta chạy trốn, làm sao có thể giấu diếm được nàng?"
Bàn công công thản nhiên nói :" Tâm tình của nàng biến ảo vô cùng, sẽ đem hư danh giết người cuối cùng của Thánh môn gắn cho ta, để cảm ơn ân tình bao năm qua ta đã không quản tính mạng trợ giúp nàng. Mà nếu ta đoán sai đi nữa thì cùng lắm là sao chứ? Lão nô chết lúc bảy mươi hai, bảy mươi ba hay bảy mươi tư tuổi thì có gì khác nhau đâu?"
Long Ưng nói tiếp:" Sao công công không cùng ta chạy trốn?"
Bàn công công cười khổ nói:" Nếu ta còn trẻ như ngươi, khi biết là phải chết tất nhiên sẽ cùng ngươi chạy trốn… Bây giờ, trước tiên ta đem ngươi đến chỗ tiểu tử Lai Tuấn Thần, lát nữa sẽ tìm ngươi nói chuyện tiếp."
Lai Tuấn Thần tiếp nhận Long Ưng từ tay Bàn công công, rồi tỏ vẻ thân thiết như bạn lâu năm dẫn hắn đến một phòng khách nhỏ phía tây ăn uống thả cửa. Long Ưng đã hơn mười tiếng đồng hồ không có miếng cơm vào bụng, tất nhiên không khách khí ăn uống bất kể trời đất, mặc kệ Lai Tuấn Thuần ngồi ăn cùng cứ ba hoa chuyện yêu đương rồi thanh lâu, hắn đều coi như gió bên tai chẳng thèm để ý. Đến khi Lai Tuấn Thần nói về những nữ đạo sỹ ở hai kinh thành phía đông và tây là Trường An và Lạc Dương thì hắn mới cảm thấy hứng thú một chút, liền hỏi :" Như thế đạo quán chẳng phải sẽ biến thành thanh lâu sao?"
Lai Tuấn Thuần cười mập mờ, mơ màng nói :" Không phải đạo quán, mà là nữ am, tư vị so với thanh lâu vô cùng khác biệt, Ưng huynh đệ cứ thử một lần là biết."
Long Ưng cũng không có hứng thú nghe tiếp nữa. Ăn xong, hắn bị đưa đến một gian phòng nhỏ tách biệt trong vườn. Trong phòng chỉ có một cái giường lớn, một cái bô, trên cánh cửa còn có một cái lỗ nhỏ, thỉnh thoảng có người nhìn vào kiểm tra tình hình.
Ngoài phòng được canh phòng cẩn mật, trong phòng không được tắt đèn để tiện bề giám sát, nhưng mà làm tù nhân được như thế này cũng không thể nói là tệ..
Hắn nằm trên giường, suy nghĩ lan man, sắp xếp lại mọi sự việc phát sinh gần đây, trong đó có nhiều việc nghĩ mãi không thấu.
Năm đó, khi tin tức toàn bộ Âm Quý Phái đền tội truyền ra, Đỗ Ngạo - kẻ vẫn luôn coi thường "Đãng Ma Hịch" của Võ Chiếu liền giật mình lo lắng, biết rằng đại họa sắp giáng xuống đầu rồi.
Mặc dù sau khi nhân vật truyền kỳ Loan Loan bất ngờ mất tích, Âm Quý Phái bắt đầu suy thoái, nhưng căn cơ thâm hậu, rết trăm chân, chết vẫn vững ( BD: nguyên văn 百足之虫, 死而不僵: "Bách túc chi trùng, tử nhi bất cương", con rết trăm chân, chết vẫn đứng vững, tương tự như câu, rắn độc chết vẫn còn nọc). Về sau Loan Loan lại đột nhiên xuất hiện trả lại "Thiên Ma bảo điển" rồi chính thức ly khai Âm Quý Phái, từ đó Âm Quý Phái lại manh nha có xu thế hưng thịnh trở lại, vậy mà không hiểu tại sao gặp "Đãng Ma Hịch" của Võ Chiếu liền không chịu nổi một đòn.
Cũng làm cho Đỗ Ngạo không thể hiểu nổi là tại sao chuyện mà từ trước đến giờ triều đình và võ lâm làm không nổi mà vào tay Võ Chiếu lại đơn giản như vậy? Huống chi khi Lý Thế Dân lên ngôi, các thế hệ Ma môn so với trước kia càng thêm cảnh giác, thủ phủ Thánh đế cứ ba năm lại chuyển một lần.
Cuối cùng Đỗ Ngạo quyết định đi ra hải ngoại tránh cơn phong ba, mang theo bảy đồ đệ cùng Long Ưng, ban ngày ẩn nấp, ban đêm lén lút rời đi. Đến Giang Lăng mua thuyền xuôi dòng nhưng chưa qua được Lịch Dương thì đã thấy bóng dáng thuyền địch. Đỗ Ngạo liền gọi Long Ưng vào khoang thuyền, vẻ mặt nghiêm trọng nói :" Tiểu Phác! Bây giờ ta sẽ giao cho con bao vải dầu không thấm nước chứa Thánh điển của bổn môn, vì thế con hãy lập lời thề độc không được xem trộm Thánh điển. Bất kể đối phương thần thông quảng đại như thế nào cũng sẽ không thể biết đến sự có mặt của con. Đợi lát nữa thừa dịp ta cùng các sư huynh lên trên thuyền ra mặt đánh lạc hướng, con hãy nhảy xuống nước, bơi về ngạn phải, dựa vào bản đồ ta giao cho con, đến địa điểm được đánh dấu sẵn trong đó chờ chúng ta năm năm. Nếu quá hạn không thấy chúng ta đến thì phải thiêu hủy vật ta đưa cho con ngay lập tức. Còn nếu mọi chuyện thuận lợi, ta và các sư huynh sẽ lưu lại hải ngoại vài năm cho qua sóng gió rồi sẽ về tìm con…"
Những lời này còn văng vẳng như mới ngày hôm qua, chớp mắt đã qua thời hạn năm năm. Bàn công công nói đúng, thời gian dài hay ngắn, trôi qua rồi thì cũng đâu có khác gì nhau?
Sau khi Long Ưng lên bờ liền chạy thục mạng cho đến tận khi nghĩ rằng đã thoát khỏi nguy hiểm mới thong thả đi tiếp. Dọc đường nhàm chán, mà bản thân hắn lại yêu sách như mạng, lại nghĩ thề thì thề chứ cần gì giữ lời, như kiểu bị ép ký giấy nợ chưa chắc đã thực sự nợ tiền, chưa kể hắn thực sự rất tò mò. Hắn lại tự dối mình, xem một tờ cũng không tính là đã vi phạm lời thề, chỉ là để cho mình biết đang mang theo cái gì mà thôi.
Nào ngờ khi mở ra trang đầu tiên, thứ hấp dẫn hắn không phải là bản thân cuốn sách cổ mà là vẻn vẹn ba câu được viết bằng chu sa:
"Ngàn vạn lần không được đọc mấy dòng chú giải ta viết, nguyên nhân là vì không muốn ngươi dẫm vào vết xe đổ của Hướng Vũ Điền ta, để rồi phải rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục "
Nếu đổi lại là những tông chủ Ma Môn khác, đọc được lời cảnh cáo của Hướng Vũ Điền chắc chắn sẽ dừng lại. Nhưng đây lại là Long Ưng, hắn lại tự nhủ lòng nghĩ ngợi:" Chỉ nhìn những chú thích của Hướng Vũ Điền mà không đọc nội dung chính, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả."
Không nhìn thì còn có thể, chứ đã nhìn rồi thì không thể thoát ra được nữa.
Hướng Vũ Điền này tài cao học rộng, tư tưởng phóng khoáng, kiến thức uyên thâm, từng đi qua rất nhiều nơi, tâm tư lại khoáng đạt hào phóng vượt qua tưởng tượng của người thường khiến nhiều người kinh ngạc tại sao trong một đời người ngắn ngủi hắn lại có hiểu biết như vậy.
Đỗ Ngạo hiểu biết cũng không tệ nhưng đối với Hướng Vũ Điền chẳng khác gì đom đóm so với trăng rằm. Điều khiến Long Ưng hứng thú nhất là khi đọc toàn bộ hơn mười vạn từ chú giải của Hướng Vũ Điền được ghi bằng chu sa trên toàn quyển sách, trừ chương thứ sáu bị khuyết, từ trong mấy chỗ bóng gió ám chỉ khó hiểu kia Long Ưng đã khám phá được rằng Hướng Vũ Điền chính là người duy nhất trong lịch sử Ma Môn luyện thành công Chủng Ma đại pháp.
Lúc này hắn không còn để ý đến điều gì nữa, dường như quên hết mọi việc, quên trời quên đất cắm đầu nghiên cứu mà không nhận thức được rằng, hắn đi theo sự chỉ dẫn của Hướng Vũ Điền từ lúc nào không hay.
Đang miên man nghĩ đến đây, ngoài phòng có bước chân đi tới làm hắn giật mình.
Kẻ nào đêm hôm lại đến đây quấy rầy hắn, chẳng lẽ là công chúa Thái Bình đã hồi tâm chuyển ý, đến đây xin lỗi hắn?
Thì ra người đến tìm hắn là Lai Tuấn Thần, vẻ mặt kì lạ, dặn dò thủ hạ đứng ngoài cửa, một mình đi vào ngồi một bên giường hỏi hắn :" Ưng huynh đệ như thế nào lại đắc tội với công chúa, nàng trong cung tính tình cũng xem như là tốt, còn coi trọng tình người."
Long Ưng thản nhiên như không có việc gì, gối đầu lên hai tay nằm ngửa trên giường nói :" Không có chuyện gì, thực ra nàng định dùng sắc đẹp dụ dỗ ta nhưng ta lại muốn..."
Lại Tuấn Thần tái mặt vội cắt ngang nói :" Thôi ta xin ngươi, ngàn vạn lần đừng có nói tiếp, để người biết được ta có nghe qua, thì ta không bị ngũ mã phanh thây thì cũng chém eo, thậm chí là gí sắt nung, thiêu sống, hoặc cắt lưỡi xẻo tai. Mà lỡ may bị cung hình (hoạn) thì sau này lấy cái gì mà đi thanh lâu đây?"
Long Ưng ra vẻ bực bội nói:
"Đó là do ngươi muốn hỏi đấy chứ."
Thấy hắn vẫn còn sợ hãi hổn hển thở gấp gáp như muốn tắt thở, Long Ưng cười nói tiếp:" Ngươi hiểu thật rõ về cực hình a, đúng là lành nghề, thuận miệng mà có thể nói ra một lố"
Lai Tuấn Thần cười khổ nói:" Ta rất ít khi tán dương ai nhưng thật sự ta rất khâm phục Ưng huynh đệ đó, đổi lại ta mà rơi vào hoàn cảnh của ngươi thật không thể thoải mái mà vui đùa dạo chơi như vậy được. Đối với ta, loại người như ngươi là khó đối phó nhất, bởi vì ngươi cứ thế này thì ta không thể đoán nhược điểm của ngươi được."
Lòng hiếu kỳ của Long Ưng nổi lên vội hỏi:" Ngươi là cao thủ hình thuật, nói cho ta nghe xem loại cực hình nào tàn bạo nhất?"
Lai Tuấn Thần không cần nghĩ nhiều liền đáp:" Tàn bạo nhất là lăng trì, mấu chốt nằm ở chữ "Trì", từng đao từng đao một cắt từng lát thịt trên người xuống, cho dù là người kiên cường bất khuất nhất cũng chịu không nổi mà gào thét xin chết."
Long Ưng rùng mình, ngồi tưởng tượng rồi sợ hãi nói :" Cái này chắc chắn ta không chịu nổi."
Rồi hắn nói tiếp:" Mà cuối cùng huynh tìm đến tiểu đệ có việc gì thế?"
Lại Tuấn Thần lại cười khổ nói:" Vừa rồi công chúa và Bàn công công gọi ta qua, công chúa hỏi ta có loại hình pháp gì cho ngươi nếm mùi đau khổ nhưng không được tổn thương quá nhiều đến thân thể không."
Long Ưng thất thanh kêu lên:" Cái gì?"
Hắn thật không nghĩ công chúa xinh đẹp lại hận hắn như vậy, nói sai vài câu thôi mà lại mang đến nhiều hậu quả nghiêm trọng thế này.
Lai Tuấn Thần nói:" Ta nói với công chúa về cực hình "Thủy Kiếp" mà nàng không đồng ý "
Long Ưng ngạc nhiên hỏi:" Thế nào là Thủy Kiếp?"
Lai Tuấn Thần không ngại bị hỏi nhiều giải thích cặn kẽ:" Đó là cởi sạch quần áo của ngươi, nhốt vào một nhà lao nhỏ, rồi đổ nước bẩn vào ngập đến đầu gối. Ngươi chớ nên coi thường loại cực hình xem chừng không có tính sát thương này, đối với đám con cháu thế gia tự cho mình là tài trí hơn người, học đòi văn vẻ kia là tối hiệu quả. Ta nhớ kẻ chịu được lâu nhất cũng chỉ được năm ngày mà thôi."
Long Ưng tưởng tượng cũng khiếp sợ, may mắn công chúa không đồng ý, nàng cũng có chút lương tâm. Trong lòng chợt nảy ra một ý, hỏi:" Lai đại nhân có xuất thân từ nghèo khó không?"
Lai Tuấn thần gật đầu nói:" Chẳng những xuất thân nghèo khó mà là vô cùng nghèo khó, may mắn cha ta đem ta đến thư viện Chung Ly nổi tiếng, nơi đó không cần trả tiền."
Rồi hắn hưng phấn đứng lên, nói tiếp:" Bây giờ đã khác xưa, trước kia, cơ hội chỉ dành cho đám con nhà quyền thế, quý tộc, nhưng từ khi Thánh thần thi hành "Đức chính", kiên quyết cất nhắc đám đệ tử nghèo chúng ta. Mà gần như tất cả các đề cử từ thư viện Chung Ly đều do Thánh cân nhắc bổ nhiệm, thậm chí là tự mình xét duyệt. Hôm nay thư sinh áo vải, ngày mai đã quan lớn quyền cao, là vinh quang cỡ nào chứ?. Ai! Đáng tiếc ta cũng không được đề cử. Mà thôi nói nhiều quá rồi, ta còn muốn làm một cái tiểu hình nho nhỏ với Ưng huynh đệ, xin thứ lỗi, ta cũng chỉ làm theo lệnh mà thôi."