[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Chương 1377 : Lửa hai mươi hai màu (1)
Ngày đăng: 05:32 02/09/19
Bạch Tiểu Thuần thoáng sửng sốt một chút. Sau đó hắn lập tức đứng dậy đi tới sát phía ngoài của quạt tàn. Hắn chợt nhìn ra ngoài. Dưới cái nhìn này, ánh mắt hắn bỗng nhiên trợn tròn, tâm thần còn dâng lên sóng lớn.
- Đó là...
Bạch Tiểu Thuần mở miệng hít sâu một hơi. Trong mắt của hắn, ở trong tinh không tối tăm phía xa, lúc này lại có một đoàn ánh sáng nhu hòa. Đốm sáng này quá lớn, kích thước chừng vạn trượng. Cẩn thận nhìn kỹ, có thể nhìn thấy được bên trong đốm sáng này, lại có thể bao quanh lấy một... cánh tay cũng thật lớn!!
Đây là một cái tay trái
Chính xác mà nói, đây hình như không phải là cánh tay của tu sĩ, mà giống như là một cái móng vuốt sói!
Cũng chính là cái tay trái này tới gần, khiến cho quạt tàn truyền đến chấn động mãnh liệt này. Nhất là khí tức trên cánh tay này phát ra, càng làm cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy chấn động. Đồng thời, hắn cũng cảm nhận được một tia quen thuộc!
- Trời ạ, tay trái của Chúa Tể!
Ở trong nháy mắt, trong lòng Bạch Tiểu Thuần đã có câu trả lời. Phía sau hắn truyền đến tiếng gào thét chói tai mang theo sự kích động của khí linh quạt tàn.
- Đó là của vị Chúa Tể nào? Để cho ta nhìn kỹ một chút... Đây là Chúa Tể Cao Thiên Thần của Lang Ma giới... Nhất định là hắn. Năm đó hắn tuy là yếu nhất trong các Chúa Tể, nhưng khí tức của hắn, ta sẽ không nhận sai được!
- Cánh tay của Cao Thiên Thần... Bạch Tiểu Thuần, cho ta mượn quyền hạn của ngươi. Có cánh tay này làm động lực, ta có thể làm cho tốc độ của tiên quạt dung hợp cùng với một nửa kia nhanh hơn! Ta có thể hứa hẹn, các cửa ải sau của ngươi, ta tối đa sẽ chỉ ra tay một lần!
Khí linh cũng kích động tới điên rồi. Sau khi hắn nói ra lời này, hắn cũng không có chú ý thấy, mình nói ra một ít bí mật mà Bạch Tiểu Thuần hiện tại còn không biết.
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Hắn không có đi hỏi nhiều. Trong lòng hắn mặc dù có hứng thú, nhưng hắn đối với lời nói của khí linh, cũng không tin. Lúc này, tốc độ của chiếc quạt tàn đã kinh người, sắp đụng tới cánh tay này. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên, trên cánh tay này lại đột nhiên động đậy!
Theo nó động đậy, lại có từng tia oan hồn chợt từ bên trong cánh tay này bay ra bốn phía xung quanh. Số lượng mặc dù không phải rất nhiều, lại không ít. Chúng bay về phía quạt tàn, phát ra rít gào không tiếng động. Trong thần sắc của chúng càng lộ ra vẻ tham lam cùng điên cuồng.
- Hồn!
Mắt Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên trợn tròn!
Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Tiểu Thuần ở trong tinh không nhìn thấy được oan hồn. Trên thực tế trước đây hắn ở trong tinh không, nhìn thấy được tòa cung điện này, đã thu được một phần hồn Thái Cổ.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy, một lần kia có lẽ là trùng hợp. Cho đến lúc này, sau khi hắn chú ý thấy trong nháy mắt trên cánh tay Chúa Tể phát ra rất nhiều oan hồn như vậy, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều phấn chấn.
Từ sau khi đi tới Tiên Vực Vĩnh Hằng, Bạch Tiểu Thuần đối với oan hồn trước sau đều có nhu cầu, nhưng lại rất khó thu được. Trước đây, những hồn thu hoạch được ở bên trong cửa ải, khiến cho lửa nhiều màu của Bạch Tiểu Thuần được bổ sung không ít. Nhưng trên thực tế vẫn còn không đủ, thiếu rất nhiều.
Chỉ là hồn bên trong cửa ải này, Bạch Tiểu Thuần không có cách nào lại đi vào. Về phương diện khác lại là hồn bên trong cửa ải chung quy vẫn có số lượng giới hạn, không phải là vô tận. Bạch Tiểu Thuần tính toán sơ lược ra, cho dù là thu được tất cả, sợ rằng vẫn còn chưa đủ.
- Xem ra ở bên trong tinh không này, thực sự tồn tại oan hồn!
Trong hơi thở của Bạch Tiểu Thuần lộ ra sự kích động, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm rơi vào trên những oan hồn đang nhào tới này. Hắn lại hoàn toàn không có một chút do dự nào, lập tức gầm khẽ một tiếng.
- Tiểu khí linh, ta tin tưởng ngươi một lần!
Bạch Tiểu Thuần nói xong, lại trực tiếp tản ra quyền hạn của mình. Sở dĩ làm như vậy, là bởi vì Bạch Tiểu Thuần biết, cho dù mình tản ra quyền hạn, nhưng nếu tiểu khí linh này có lòng phản phệ, hắn vẫn nắm chắc trong nháy mắt đoạt lại quyền hạn của mình.
Dù sao... Lúc này giữa hắn cùng với khí linh, đơn thuần từ trên quyền hạn mà nói, Bạch Tiểu Thuần muốn vượt qua khí linh. Chỉ có điều vì bản chất khác nhau, trước lúc còn không có đạt được cửa ải một trăm, rất nhiều thần thông liên quan tới pháp bảo, Bạch Tiểu Thuần không có cách nào nắm giữ cùng ép buộc.
Sau khi Bạch Tiểu Thuần phóng ra quyền hạn, tiểu khí linh lập tức lại phấn chấn. Lúc này thần niệm của hắn lại chợt tản ra, bao trùm toàn bộ quạt tàn. Mượn quyền hạn của Bạch Tiểu Thuần, cùng năng lực bản thân nó, nhất thời khiến cho chiếc quạt tàn này bạo phát ra ánh sáng chói lòa.
Theo ánh sáng của quạt tàn lập lòe, tiểu khí linh giơ tay phải lên chỉ về phía những linh hôn trên cánh tay của Chúa Tể đang nhào tới.
- Trấn!
Chỉ là một chữ, giống như một tiếng thiên lôi, ở bên trong tinh không này dâng lên sóng lớn giống như gợn sóng. Cùng lúc đó, bức họa tồn tại trên mặt của quạt tàn này cũng thoáng động, trông rất sống động!
Mặt của quạt tàn là một ngọn núi. Trên núi có một tòa tháp. Dưới chân núi lại là nửa đoạn con sông. Trong sông có một chiếc thuyền cô độc. Ngồi bên trong thuyền là một người đang chơi cờ. Mà ở trên con sông, còn có một tòa cung điện nổi lơ lửng.
Theo hình ảnh sóng dao động, hình như bóng người đánh cờ ở trên chiếc thuyền này giơ tay phải lên, vung ra ngoài. Chỉ là vung lên như vậy, nhất thời khiến cho tinh không này chấn động mạnh. Một lực hút lớn lao, cuồn cuộn bạo phát ngập trời.
Những tiếng động ầm ầm vang vọng. Tất cả những oan hồn lao về phía quạt tàn, mỗi người đều phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Tất cả đều trở thành lưu quang, bị trực tiếp hút vào trong nước sông của mặt quạt.
Mà cánh tay Chúa Tể này cũng chợt run lên. Nếu như là một vị Chúa Tể sống sót, quạt tàn này cho dù ở sự dưới điều khiển của khí linh, cũng không thể tránh được. Nhưng hiện tại chỉ là một cánh tay Chúa Tể. Tất cả lại đơn giản hơn rất nhiều.
Trong nháy mắt, cánh tay kia lại chậm lại. Sau khi va chạm vào quạt tàn, nó thật giống như bị kéo lại, chậm rãi bị hút vào trong bức tranh. Chỉ là quá trình này không thuận lợi. Quạt tàn lại không ngừng run rẩy, giống như cũng nhận áp lực thực lớn.
Dù sao đây không phải là máu thịt phân thân của Chủ Tể, đây là... cánh tay của một vị Chúa Tể thật sự!