Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4116 : Nỗi khổ của hoàng đế
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
Sau khi chia tay nhau ở Lư Lăng, Trần Khác cũng không hề gặp lại vị tiểu hoàng tử Triệu Tông Tích đó nữa. Tuy nhiên thư từ qua lại vẫn rất thường xuyên.
Tuy nói đám người Trần Khác đi du ngoạn, nhưng mỗi lần tới một nơi, tất sẽ ở trong dịch quán nhận được thư của y, y hỏi thăm tỉ mỉ lộ trình của bọn họ, nhân tình phong thổ nơi mà họ đi qua, những câu chuyện thú vị ít ai biết đến. Đối với cuộc hành trình của bọn họ mà nói, Triệu Tông Tích tuy không đi theo cùng nhưng tinh thần thì luôn dõi theo bọn họ.
Thấy tên tiểu tử này cũng thật đáng thương, đám người Trần Khác bọn họ cũng viết thư đáp lại. Trong thư bọn họ đem hết tất cả những gì mình nghe thấy, trông thấy, miêu tả lại một cách sinh động, chân thật cho y nghe. Nhiều lần còn nói quá lên, thêm thắt vào đó những câu chuyện truyền thuyết vừa thực vừa ảo khiến cho tên Triệu Tông Tích này ham muốn tới tận gan phổi, thậm chí còn muốn bỏ nhà đi đến tụ tập với bọn họ, chẳng qua là y bị quản chặt quá nên đành ngậm ngùi từ bỏ ý định.
- Lần thư trước bọn con viết cho nhau là trước khi rời khỏi Tứ Xuyên.
Thấy nét mặt Âu Dương Tu nghiêm nghị, Trần Khác không dám giấu liền đem mọi sự tình bẩm báo lên:
- Chúng con còn hẹn nhau gặp mặt trong thành nữa.
- Không cần gặp nữa.
Âu Dương Tu quả quyết nói:
- Con, các con từ nay về sau, không được phép qua lại với cậu ta nữa, kể cả việc ngấm ngầm qua lại.
- Vì sao?
Trần Khác tất nhiên muốn hỏi nguyên cớ tại sao.
- Không tại sao hết...
Âu Dương Tu lời lẽ mau lẹ hiếm thấy, nét mặt nghiêm nghị nói:
- Nếu con muốn rước họa cho bản thân con, phụ thân con, bạn bè con, có thể không nghe lời!
- Cậu ta thì sao?
Trần Khác cũng bị Âu Dương Tu làm cho lo lắng:
- Cậu ta phạm tội gì hay sao?
- Cậu ta thì có thể phạm tội gì?
Âu Dương Tu thở dài một tiếng nói:
- Con cũng không nên buồn, quan gia tuổi tác đang thịnh, nói không chừng qua hai năm nữa lại có thể sinh long tử.
Âu Dương Tu là vị trưởng giả tốt bụng, dùng lòng mình để đối đáp với người khác nói:
- Tới lúc đó, hai người tiếp tục qua lại với nhau cũng không sao hết.
- Ồ...
Trần Khác trong lúc không để tâm mới nhớ tới chính sự, liền chuyển đề tài nói:
- Sư phụ, con đã xem qua công báo rồi.
- Ừ?
- Về cuộc tranh giành Lục Tháp hà.
- Ừ...
Thần sắc Âu Dương Tu đột nhiên trở nên buồn bã, tự giễu cười nói:
- Sư phụ của con là ta, lần này lại trở thành trò cười cho thiên hạ rồi.
Nói rồi thở dài nói:
- Nhưng việc ta trở thành trò cười không gấp, việc trước mắt tai họa xảy ra không thể tránh khỏi mới là điều thống khổ nhất.
Âu Dương Tu vừa trở về kinh thành liền thử nghiệm thân thủ của mình, ném tên tể tướng vô dụng Trần Chấp Trung đến nơi khác, lại kiểm chứng năng lực siêu phàm của đệ nhất năng chiến Đại Tống, nhưng mà trong chiến dịch này lại gặp phải thất bại… đó chính là cuộc tranh giành Lục Tháp hà.
- Cái gọi là “Lục Tháp hà” đó thực chất là một phương án thủy lợi. Mục đích của nó là nhằm giải quyết nạn lụt sông Hoàng Hà quấy nhiễu Đại Tống suốt gần tám năm qua.
Tuy là mỗi năm nước sông Hoàng Hà lại đầy hơn, nhưng lần đó vào tám năm trước là lần thay đổi dòng nước kinh khủng nhất, hiếm có suốt nghìn năm qua—nước lũ tràn ra cuồn cuộn gần như bao phủ hết cả thành Biện Kinh, hàng triệu người dân trôi giạt khắp nơi, lại công thêm những tổn thất với con số cực lớn. Chính điều này khiến những người lãnh đạo Đại Tống không thể không nghĩ cách trị thủy Hoàng Hà. Nó đã trở thành đại sự hàng đầu Đại Tống cần làm.
Cho dù là việc rất nhỏ như việc dựng nhà của người dân, thì trước khi khởi công cũng cần phải có kế hoạch mới được. Huống hồ đây là công trình thủy lợi liên quan đến quốc kế dân sinh? Và thế là hàng loạt những phương án được đưa ra....