Nhất Phẩm Giang Sơn

Chương 4120 : Nhầm vào động quỷ

Ngày đăng: 01:22 20/04/20


- Nói thế nào?



- Tám năm trước Thương Hồ Khẩu vỡ đê, phụ thân ta thay mặt quan gia, đến chỗ vỡ đê thị sát.

Triệu Tông Tích nói:

- Ta đi cùng xem qua, đến nay kí ức vẫn còn như mới, chỗ vỡ tám trăm bước đó, mênh mông bát ngát, thế nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, kinh thiên động địa. Sự uy hiếp đó của trời đất, sức người tuyệt không thể chống lại. Hiện tại Lý Trọng Xương này mưu toan dựa vào dòng chảy của Lục Tháp, phân nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn, đây chính là tìm đường chết.



- Lúc trước chẳng qua phân lũ thành hai ba phần, liền ngập cả năm châu, thật không dám tưởng tượng, đợi khi Thương Hồ Khẩu được đắp lại, sẽ thành như thế nào.

Triệu Tông Tích thở dài nói.



- Xem ra đây cũng không phải là đạo lý cao thâm gì, sao đám quan viên đó lại không hiểu chứ?



- Quan triều Đại Tống ta, chính là có cái đức hạnh này, đều là lý luận suông, chủ yếu là nhắm mắt làm liều.

Triệu Tông Tích cười nhạt nói:

- Thương Hồ Khẩu cách Biện Kinh không tới hai trăm dặm, lại không có nhiều tên chịu đi xem xét trên đê đầy bùn đất. Cho dù là đại thần phụng chỉ đi tuần sát, trong lòng cũng ra vẻ nói hùa theo cấp trên, mà không thực sự cầu thị.



- Ừ.

Trần Khác gật gật đầu nói:

- Hùa theo cấp trên là an toàn nhất, thành công nhất, nói rõ đồng tâm nhất trí với cấp trên, xảy ra vấn đề dù sao cũng do cấp trên chịu trách nhiệm, cũng không chịu trách nhiệm quá lớn.



- Tam ca một lời là trúng.

Triệu Tông Tích khẽ nói:

- Cho nên ta phải có thật nói thật.



- Như vậy sẽ đắc tội với chư vị tướng công.



- Ta lại không phải làm Thái tử,

Triệu Tông Tích cất tiếng cười to nói:

- Hà tất phải để ý cách nhìn của đám quan liêu đó?



- Cũng đúng.

Trần Khác đột nhiên có cảm giác tri kỉ nói:

- Tuy nhiên tấu chương của ngươi, vẫn cần phải thận trọng.



- Ta khó khăn lắm mới lấy được thứ dũng khí này.

Triệu Tông Tích sụp mặt xuống nói.



- Đừng hiểu lầm.


Cô gái kia cũng nghe thấy, tuy nàng ta làm bộ lẳng lơ như vậy, nhưng không nghĩ tới bị người thứ ba nhìn thấy, cũng xấu hổ đỏ cả mặt, vội vàng buông làn váy ngắn che hai chân lại, đồng thời nhanh chóng kéo nội y lên. Trần Khác cũng nhân cơ hội chạy trốn mất dạng.



Bay nhanh xông ra ngoài cửa, chỉ thấy một bóng cao gầy biến mất ở cửa ngõ.



Trần Khác đuổi theo, trên đường lớn người qua lại, nhốn nháo, biết đi đâu tìm người đây?



Nhưng hắn vẫn liếc mắt và thấy được – bởi vì người đó có dáng cực cao, cho dù so với các nam nhân khác cũng không nhiều, huống chi là nữ nhân?



Không ngờ lại là một cô gái, Trần Khác không sao hiểu được.



Dường như cô ta cảm giác được, vội vàng dừng bước chân, quay đầu lại, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp, lạnh lùng, đầy khinh thường nhìn hắn một cái, giơ tay lên.



Bên cạnh là một nữ sĩ xinh đẹp mặc trang phục cứng cáp, bèn đưa một túi gấm vào tay nàng ấy.



Cô gái kia tay khẽ rung, túi gấm liền bay theo một đường cong đẹp, vượt qua đám người, rơi vào trong tay Trần Khác.



Làm xong mọi việc, bèn nhìn hắn một cái, thị nữ dắt tới một con Đại hồng mã, nàng liền đạp lên lưng ngựa.



Nàng ấy từ đầu tới cuối không hề nói một câu, động tác dứt khoát, gọn gàng, cực kỳ ngạo nghễ. Lam cho Trần Khác không hiểu ra sao cả, đến khi thấy mấy con ngựa kia, mới giật mình. Đây không phải là vị tiểu cô nương trên xe hôm đó sao?



Mở sợi dây buộc túi gấm, chỉ thấy bên trong có một gói bạc:

- Định biến ta trở thành người thế nào đây?

Nhưng hắn vừa mới bị người ta bắt gặp được, làm sao còn mặt mũi để đi lên chất vấn? Tâm trạng đang tốt, liền buồn bực vô cùng.



- Quan nhân, người kia là ai vậy?

Kỹ nữ kia sửa lại xiêm y, cũng đi ra hỏi.



- Vợ của ta.

Trần Khác tức giận nói.



- Ồ…

Kỹ nữ kinh hãi.



Trần Khác nói nhỏ, trên đường cái ồn ào như vậy, vốn tưởng rằng nàng ta chắc không nghe được, ai ngờ nàng ta lại bỗng nhiên quay đầu, mắt trợn trắng lên, đôi môi lại chạm vào nhau, phun ra hai chữ.