Nhất Phẩm Giang Sơn
Chương 4125 : Tuyệt không từ bỏ!
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
- Bằng không, ông ấy sẽ chết không có đất chôn thây!
- Ông ấy sẽ chết không có đất chôn thây!
- Chết không có đất chôn thây!
Câu này của Tăng Bố, cứ lặp đi lặp lại trong đầu Trần Khác, làm cho hắn lại mất ngủ:
-Thật sự là gặp quỷ mà, lão tử đến để thi, không phải đến làm Jesus!
Cái loại đau khổ biết trước đó, cùng với cảm giác vô lực nhỏ bé, đè nặng đến mức làm hắn không thở nổi. Hắn thật sự muốn bỏ trốn khỏi chốn thành thị phồn hoa này, trở về với quê nhà vô ưu vô lo ở Thanh Thần….
Ngay cả Trần Hy Lượng cũng nhìn ra vẻ bất thường của hắn, ngày hôm sau nghỉ ngơi tại nhà, quan tâm hỏi:
- Tam lang, con có phải bệnh rồi không?
- Không có.
Trần Khác cười miễn cưỡng nói:
- Con có thể đánh chết cả con trâu!
- Tại sao sắc mặt của con kém như vậy?
Không ai hiểu con bằng cha, Trần Hy Lượng nói:
- Không đúng, con nhất định có tâm sự gì đó!
- Con chỉ là có chút không thông.
Trần Khác khẽ thở ra, nói:
- Có những việc, trong lòng con muốn làm vô cùng, nhưng lại nằm ngoài phạm vi năng lực của con rất xa…
- Chuyện gì?
Trần Hy Lượng hỏi.
- Sông Lục Tháp nhất định sẽ bức làm vỡ đê Hoàng Hà.
Hai tay Trần Khác day day trán, khổ sở nói:
- Cái loại cảm giác chỉ biết trơ mắt nhìn, nhưng lại không có sức làm, quả thật quá tệ.
- Chuyện này…
Trần Hy Lượng nhẹ giọng nói:
- Buổi triều sớm hôm nay, quận vương Nhữ Nam bẩm báo kết quả thăm dò.
- Nói thế nào ạ?
- Sông Lục Tháp xác thật là ở đông bắc Biện Kinh, phương vị cũng không gây trở ngại đến thánh thể.
Trần Hy Lượng hừ lạnh một tiếng, nói:
- Để Nhữ Nam Vương đi điều tra, không thể có kết quả thứ hai.
- Tại sao?
- Cho dù là vì con của ông ta, cũng không thể đắc tội với các vị tướng công.
Trần Hy Lượng trào phúng nói.
- Sau đó, từ hạ lưu sông Lục Tháp đổ nước vào, làm cho dòng nước chảy về vùng Thương Hồ khẩu. Khi mặt nước con sông nhỏ ngang bằng với con đê, lại xây một con đập ở nơi lòng kênh vừa lộ ra khỏi mặt nước nơi thượng lưu, lại trút nước vào, lại xây đập…như vậy, cộng độ cao của từng cái đập ngăn giữ nước lại, chính là độ chênh lệch địa hình từ Thương Hồ khẩu đến con đường cũ Hoành Lũng.
Hoàng thượng suy nghĩ tỉ mỉ, sau một hồi, vuốt cằm cười nói:
- Đây là một cách hay, là ai nghĩ ra?
- Là một người bằng hữu của hài nhi.
Triệu Tông Tích nói:
- Hắn gọi là Trần Khác, là một học trò của Thái học.
Y và Trần Khác đã thương lượng, chuyện xảy ra ở kinh thành, không giấu được tai mắt của hoàng thượng, vẫn là thẳng thắn trả lời thì tốt hơn.
- Trần Khác…
Hoàng thượng ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ là người biên soạn tự điển?
- Dạ.
Triệu Tông Tích gật đầu đáp.
- Chẳng trách.
Hoàng thượng bừng tỉnh, cười, ngồi thẳng người lên, nói:
- Các ngươi khó khăn lắm mới có thể nghĩ ra cách như thế này, quả nhân chuẩn!
- Đa tạ thúc phụ!
Triệu Tông Tích kích động đáp.
- Nếu đã là chủ ý của các ngươi.
Hoàng thượng cười híp mắt nói:
- Thì do hai ngươi đi làm, ta cho con hai ngàn cấm quân, dùng khoảng thời gian ngắn nhất trình kết quả lên đây.
- Tuân chỉ!
Triệu Tông Tích dạ một tiếng rõ to.
- Tích nhi…
Hoàng thượng để y đứng lên, nhìn vào mắt y, dịu giọng nói:
- Con có biết, như vậy sẽ đắc tội với mấy vị tướng công không?
- Thúc phụ, con không sợ đắc tội bọn họ.
Ánh mất Triệu Tông Tích trong veo, nói:
- Cho dù đắc tội với tất cả bọn họ, con cũng không thể chỉ làm người nhàn rỗi hưởng phú quý, đúng không?
- Ồ….ha ha ha…
Hoàng thượng cười lên, tiếng cười càng lúc càng lớn, nói:
- Không sai, không sai, nghĩ như vậy là đúng rồi!
Hoạn quan Hồ công công ở bên cạnh thầm nghĩ, Thánh thượng đã bao lâu không cười như vậy rồi.